TTO – Thấm thoát mới đó mà ba mùa phượng vĩ đã qua. Cô học trò lớp 6 ngây ngô và nhút nhát ngày nào giờ đã học lớp 9. Người ta nói thời gian trôi qua thì kỷ niệm cũng nhạt nhòa. Nhưng những kỷ niệm về thầy – người lái đò tận tụy giúp tôi qua sông – vẫn còn mãi trong miền ký ức một thời thơ dại của tôi.
Người thầy trong trái tim tôi
Tất cả như vừa mới đây thôi, vẫn vẹn nguyên trong ký ức bỗng ào ạt ùa về khiến nỗi nhớ của tôi về thầy chợt trở nên cồn cào cháy bỏng. Vào những ngày đầu của năm học lớp 6, với những bước đi lạ lẫm của một cô bé chưa biết đến những đắng cay, vất vả trong cuộc sống, thì đối với tôi cuộc đời chỉ toàn một màu hồng. Nhưng cuộc sống nào có cho ai niềm hạnh phúc trọn vẹn nếu như không biết vượt qua những chông gai, thử thách.
Mười hai tuổi, tôi ngỡ rằng mình đã lớn, đã biết tự đứng trên đôi chân của mình mà không cần một bàn tay, một đôi vai nào để dựa dẫm. Tôi muốn tự lập bằng chính khả năng của mình. Tự lập là một bước ngoặt lớn mà với những suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ mười hai thì việc rẽ sai lối là không thể tránh khỏi. Tôi chứng minh bản thân mình bằng những trò chơi vô bổ, tự khẳng định mình trong cái thế giới ảo của trò chơi điện tử. Tôi mang tính bạo lực trong game để cư xử với mọi người.
Tôi dành hầu hết thời gian và tâm trí để “lên cơ”. Tôi trở nên ngổ ngáo và việc học đối với tôi không còn là những gì thích thú và hấp dẫn như trước. Tôi tránh xa những người bạn thân thiết, sợ hãi trước những lời gièm pha và ghê sợ những ánh mắt thương hại. Cuộc đời tôi bước qua một trang mới tối tăm hơn, u ám hơn… Khi ấy người thầy kính yêu của tôi xuất hiện. Tôi bắt gặp ánh mắt trìu mến, ấm áp của thầy vào ngày đầu nhận lớp. Nhưng ánh mắt ấy vẫn chưa đủ để làm nguội đi trái tim lạnh giá của tôi. Tôi gây ấn tượng với thầy bằng câu nói rỗng tuếch khi thầy hỏi câu hỏi đầu tiên của bài học:
– Không biết!
Một câu nói cộc lốc, nói đúng hơn là vô lễ đến mức bất kỳ người thầy nào cũng phải giận điếng mình. Khác với những suy nghĩ của tôi, thầy đáp lại bằng một giọng nói trầm ấm:
– Xin lỗi! Tôi mới vào nghề nên chuyên môn chưa vững. Tôi sẽ cố gắng giảng kỹ lại cho các em dễ hiểu.
Không dừng lại ở đó, tôi liên tục gây ra những vụ động trời khác từ đánh nhau, vô lễ với giáo viên đến vượt rào, trốn học… Vì là giáo viên chủ nhiệm lớp nên thầy rất khó khăn để giải thích và bào chữa cho những lỗi lầm của tôi.
Mặc dù vậy, thầy vẫn ở bên tôi, tận tình chỉ bảo cho tôi, khuyên răn tôi bằng những lời lẽ dịu dàng mà sâu sắc. Tôi ngây ngô phủi đi bao công sức của thầy bằng những lời nói vô lễ: “Em không cần ai thương hại! Em không cần… mãi mãi không…”. Và dường như quá sức chịu đựng của một tấm lòng bao dung nhất, thầy lặng lẽ khóc. Lần đầu tiên tôi thấy những giọt nước mắt thi nhau rơi trên gương mặt rắn rỏi, nghiêm khắc của thầy. Bất giác, trống ngực tôi đập thình thịch, có cái gì đó nhói đau trong tim, một cảm giác hối hận dâng trào trong tâm trí nhưng không hiểu sao miệng tôi vẫn không thể cất lên hai tiếng “xin lỗi”.
Chiều hôm ấy, tôi được thầy gọi đến nhà kèm tôi học. Tôi không hiểu, tôi không nghĩ rằng một thầy giáo mới vào nghề lại tâm huyết đến như vậy. Thầy nhất định không bỏ rơi tôi, mặc dù tôi đã quá vô lễ với thầy. Tôi không xứng đáng nhận được sự yêu thương của thầy. Thầy giảng cho tôi những bài tập khó, tận tình giúp đỡ tôi, lo lắng cho tôi. Thầy tự tay nấu những món ăn đạm bạc để đãi tôi sau những giờ học căng thẳng. Thầy lo lắng cho tôi như một người cha. Thầy đã xóa đi khoảng cách lớn lao mà tôi tự đặt ra với mọi người. Thầy lấp đầy những tình cảm mà tôi thiếu thốn bấy lâu.
Thầy giúp tôi tránh xa những trò chơi vô bổ. Thầy dạy tôi hiểu ra tự lập không có nghĩa là khẳng định mình trên cái thế giới ảo đầy cạm bẫy. Có cái gì đó chất chứa trong tâm hồn bé bỏng của tôi. Đã lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được tình yêu thương. Tôi đứng ngây người trước tình yêu lớn lao thầy dành cho tôi… Tôi chợt nhận ra sự ấm áp, tin cậy nơi ánh mắt người thầy kính yêu – cái mà tôi chưa từng nhận được từ bất cứ ai kể cả chính gia đình mình. Như thế là quá đủ để xoa dịu những đắng cay trong cuộc đời của một đứa trẻ lầm đường lạc lối. Chính thầy đã giúp tôi trở lại và đi đúng con đường của mình.
Mọi thứ trước mắt tôi bỗng nhòe đi. Những giọt nước mắt thi nhau rơi cho những tháng ngày vô ích đã qua và cho sự ích kỷ vô tâm của chính bản thân mình. Tôi cảm thấy như màu hồng đã trở lại với cuộc đời tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi như muốn ôm chặt lấy thầy để thay lời xin lỗi. Từ tận đáy lòng mình, tôi muốn nói lời cảm ơn thầy bằng học lực và nhân cách mình trong cuộc sống để lời tri ân kia có ý nghĩa hơn nhiều, nhiều lắm.
Nếu ngày ấy, người thầy kính yêu ấy không xuất hiện, không đủ tinh tế, nhạy cảm, không thấu hiểu và thông cảm trước hoàn cảnh của tôi thì chắc cuộc đời tôi chỉ toàn là một màu đen u ám. Tôi xin mượn những giai điệu trong bài hát Người thầy làm lời kết. Đó cũng chính là lời tri ân của người học sinh vô lễ ngày nào muốn gửi tới thầy – người thầy kính yêu nhất trong cuộc đời tôi: “… Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người thầy…”.
ĐẶNG THỊ THANH TRIỀU
Source: Báo Tuổi Trẻ