(TT&VH) – 1. Thằng bé rủ tôi chơi đất nặn. Nó nặn linh tinh một lúc, rồi nói thích nặn con thạch sùng. Cái con vật be bé thỉnh thoảng đi tắm nó lại gặp và reo lên… Nó muốn bắt một con chơi. Tôi bảo không nên, để nó chạy chơi trên trần, trên tường nhà rồi còn bắt muỗi cho mình nữa chứ. Thế nên thằng bé muốn tôi nặn cho nó một con giống như thế để chơi tạm. Tôi bảo nó tự nặn xem sao, nó nói khó quá. Tôi bèn nặn một con be bé, khá giống kích cỡ con thật hôm nhìn thấy trong phòng tắm.
Thằng bé thích lắm, cầm con thạch sùng bằng đất nặn gắn lên tường cạnh chỗ nằm ngủ, rồi nó ôm những thỏi đất nặn mang ra sàn chơi tiếp.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi thấy thằng bé đã trộn những thỏi đất nặn lẫn vào với nhau tự bao giờ. Nó đang xòe hai bàn tay nhỏ xíu ra vê tròn năm, sáu màu sắc khác nhau thành một nắm, và véo ra từng mẩu bằng những ngón tay bé bỏng, rắc chúng ra khắp sàn gỗ.
Minh họa Lê Trí Dũng |
– Cháu thích trộn đất sét lại với nhau thế này à? – tôi hỏi.
– Vâng!
– Thế thì những màu cũ không còn riêng ra đâu nhé. – tôi bảo nó.
– Vâng – nó chấp nhận với vẻ thỏa mãn, như thể nó hiểu ý tôi “cảnh báo”, nghĩa là “nếu thế tí nữa cháu đừng có đòi chú tách riêng các màu ra và nặn một thứ gì đó giống như màu thật nữa nhé!”
Tôi chợt nghĩ, nếu như từ nãy nó đã trộn tất tần tật vào một nắm như thế, thì tôi sẽ nặn ra giúp nó một con thạch sùng với sắc màu vằn vện như cầu vồng, chứ không phải một con màu nâu nâu như đang dính trên tường thế kia… Trẻ con là thế, có khi nếu nặn thạch sùng nhiều màu trộn lẫn nó cũng chấp nhận với sự háo hức ngây thơ. Trong khi tôi và nhiều người lớn khác, đã khá quen với nếp nghĩ rằng thạch sùng không thể có màu vô lí như vậy được…
2. Thằng bé vung vãi các mẩu đất khắp gian phòng. Những mảnh màu rơi cả lên gối, ra cửa phòng, lên cả dép ở hành lang. Rồi nó và cả tôi nữa cũng dẫm lên. Đó là thế giới bình thường của con trẻ, sặc sỡ, ít ràng buộc và ít quy tắc nhất có thể…
Nếu muốn có lại những thỏi màu riêng rẽ, tôi hoàn toàn có thể chạy ra quầy bán đồ chơi trẻ con mua về một hộp đất nặn mới tinh (và rồi có thể nó lại trộn chúng lại vào làm một như hôm nay!). Thật giản đơn, sao phải mệt mỏi với những ý nghĩ mọi thứ không theo đúng trật tự. Bởi xét cho cùng, cái thế giới của người lớn ở ngoài kia đầy rẫy những quy tắc, chắc gì đã đáng yêu bằng thế giới đơn giản của con trẻ ở đây?
3. Tôi miên man theo những dòng suy nghĩ đó, chân đặt lên một mẩu đất còn vương lại nơi sàn gỗ, thấy mình như trẻ con, nghĩ như trẻ con, chơi đất nặn như trẻ con, sẵn sàng chấp nhận trộn tất cả các sắc màu vào nhau.
Trên tường, con thạch sùng tôi nặn vẫn nằm yên, nhô hai cái mắt màu đen nổi bật trên cái đầu nâu nhạt. Nó nhìn tôi và cả căn phòng, nó đang nghĩ gì nhỉ?
Source: Báo Thể Thao Văn Hóa