TT – Thời huy hoàng nhất của tôi có lẽ là cái thuở tôi còn tung tăng dắt em trai đến sân tập thể dục hằng tuần. Hồi nhỏ em rất hiền nên suốt ngày tôi hả hê dọa nó, nếu không nghe lời chị mày sẽ không dẫn mày đến trường, sẽ không dẫn đi tập cầu lông, đi học cờ vua, đi tập thể dục dụng cụ…
Chai nước hoa của em trai
Dù chịu nhiều “áp lực” vô lý từ chị, nhưng em và tôi đã cùng nhau trải qua một quãng trời tuổi thơ hồn nhiên đầy kỷ niệm. Ký ức về những trưa nắng chang chang cùng đi bắt chuồn chuồn, lượm dây thun ở nhà nội, những buổi tối gặm chiếc bánh mì rỗng ruột chan nước tương, cả những trận đấu kiếm gỗ tưng bừng mỗi lần ba mẹ vắng nhà… là những viên kẹo ngọt ngào thời thơ ấu của tôi.
Lớn lên, chị em tôi dần xa nhau. Công việc, bạn bè trở thành những mối quan tâm hấp dẫn hơn câu chuyện chị em. Tôi nghĩ em không đủ lớn để hiểu mình. Em cũng chẳng còn tỉ tê với tôi chuyện trường, chuyện lớp như ngày bé. Một phần, hai chị em trở nên khắc khẩu, chạm mặt là cãi nhau rầm trời.
Rồi những ngày cuộc đời chạm vào sóng gió, tôi mới nhận ra mình có một điểm tựa. Em trai nhắc tôi trong mỗi lần gục ngã, rằng sau tôi luôn là gia đình yêu thương, rằng chúng tôi đã lớn, đừng làm ba mẹ lo lắng. Những khi tôi không được khỏe, em chở tôi đi bệnh viện, đến chỗ làm. Em tập khí công nên hay động viên, hướng dẫn tôi tập luyện để cải thiện sức khỏe. Ngồi với em rất dễ chịu, tôi chẳng cần giữ nhịp cho câu chuyện không rơi vào bối rối, căng thẳng như khi ngồi với người khác. Em luôn biết khi nào thì nên nói điều gì. Tình cảm chị gái – em trai của chúng tôi giống như một kiểu tình bạn thanh mai trúc mã, rất sâu sắc và đầy cảm thông.
Em trai rất ít tặng quà cho tôi, kể cả những dịp lễ dành cho con gái. Món quà duy nhất của em là con gà thủy tinh bé xíu giờ đã gãy một chân tôi vẫn còn giữ trong chiếc hộp kỷ niệm.
Một lần, tình cờ tôi nghe kể lại câu chuyện em rủ chị họ đi cùng để tư vấn mua tặng sinh nhật tôi một lọ nước hoa. Em tâm sự với chị họ rằng nhiều khi rất muốn hỏi thăm tôi chuyện công việc, tình cảm, bạn bè, nhưng lại lo tôi sẽ nghi ngờ sự quan tâm đó, tôi sẽ phát ngôn những câu thế này thế nọ như đã từng khi thấy em đột ngột thay đổi cách cư xử. Chai nước hoa ấy em không mua được và sẽ không tặng tôi, nhưng tôi giữ kỷ niệm ấy như một món quà quý giá nhất.
Trong trò chơi kể tên mười nhân vật quan trọng nhất trong cuộc đời mình, sau ba mẹ, em trai luôn là người đầu tiên tôi nghĩ đến. Thật hạnh phúc khi có được đứa em trai như em.
NICK W.
Source: Báo Tuổi Trẻ