TT – Người bảo anh đi như vậy là khỏe, nhắm mắt xuôi tay nhẹ bâng, chẳng còn món nợ nào dương thế. Người cho là tội quá, chưa đến 60, chưa qua ngưỡng thọ quy định của người đời.
Hai mảnh ghép
Kẻ thì lại bảo anh vậy là quá tốt, hai bà vợ nhưng chẳng buộc ai phải tang khó. Anh tạt qua cuộc đời này, yêu đương, rong chơi, tất nhiên có cả cuộc chơi của số phận mang đầy tính rủi may, thắng nhiều mà bại cũng không ít, và cuối cùng, buông tay khi tham dự trò chơi với định mệnh.
Minh họa: TRẦN NGỌC SINH |
Tôi không đưa anh đến tận cùng vì không muốn nhìn thấy những viên đất lộp bộp đặt dấu chấm hết đời người. Tôi ngoái lại phía sau lần nữa. Anh có đông đủ bạn bè, nhiều người đến từ những nơi cách xa hàng trăm cây số, có cả sự hiện diện của hai người phụ nữ của đời anh.
Tầm nhìn của tôi không bao quát hết hàng xe dài chói lóa trong nắng chiều. Tôi nói thầm lời chào từ biệt anh khi đoàn xe rẽ vào con đường đất. Có ý nghĩa gì đâu sự có mặt của tôi, bạn thân không phải, họ hàng cũng không… Biết gọi anh thế nào khi bây giờ, anh với chị tôi cũng chỉ là mối quan hệ bạn bè.
Tôi chưa bao giờ thấy vết rạn nứt hay nghe tiếng thủy tinh vỡ trong cuộc hôn nhân của họ. Ký ức trong tôi là những sáng chiều anh đạp xe tổng cộng hơn bốn mươi cây số, đi đủ bốn vòng từ nơi anh ở đến nhà chị, đưa đón chị đi làm.
Ròng rã bốn năm, ngày nắng cũng như mưa, đông cũng như hè… Ký ức tôi dừng lại một buổi xế chiều, hiên nhà sau, có cây nhãn thật to, tỏa bóng mát ôm trùm hết mái ngói, chị nằm dài trên ghế ngựa gỗ, anh ngồi trên cái đòn gội đầu cho chị. Mùi hương bồ kết và mùi chanh thoang thoảng.
Tôi nghe tiếng cười trong vắt của chị và giọng nói ấm áp của anh. Rồi chị ngồi hong tóc dưới giàn mướp có lác đác hoa vàng, gió đùa trên bàn tay chị làm những lọn tóc bay lơi. Có khi, tôi thấy anh cầm cái quạt giấy phe phẩy khiến những lọn tóc quấn quýt nhanh hơn. Thỉnh thoảng chị lại cười khúc khích hay ngặt nghẽo tùy câu chuyện anh đang kể.
Tưởng như mới vừa đây thôi, lần anh đưa chị đi chơi ở Ð sau ngày cưới. Gần cuối mùa đông và mùa mưa đã chấm dứt nhưng hoa quỳ vẫn còn vàng rực bên sườn đồi, tràn xuống thung lũng. Anh dừng xe lại, hái tặng chị một chùm hoa quỳ. Chị trách anh hái chi loài hoa dại, rời khỏi cành liền héo ngay, không thể cắm trong nước, không thể chưng trong nhà.
Ký ức tôi đã mất hút những lời chị kể về mâu thuẫn phát sinh trong cuộc sống chung. Tôi không nhớ bởi tôi không hề chứng kiến. Nhưng, tôi lại nhớ rất rõ ánh mắt buồn đến u uất của anh ngày đứa con đầu lòng của họ ra đi khi vừa tròn ba tuổi. Chị tôi không còn nước mắt để khóc và anh thì dường như bất động. Trong nỗi thống khổ tột cùng, họ là một.
Tôi lại trở về ngày xưa, cái thời buổi tối anh lang thang hết cơ quan này đến cơ quan khác với đám bạn ngủ bàn. Sao tôi lại nhớ rõ cái nhìn ấm áp và nụ cười thân thiện của anh những đêm cả bọn không ngủ, hết đàn hát lại bày ra nấu chè, đánh bài tiến lên. Tôi thấy dáng anh cao gầy, phong trần đầy chất lãng tử. Tôi cười đến đau bụng khi nghe những giai thoại thời đi học của anh. Cái thời thơ mộng ấy đã chinh phục được chị tôi, một người tự tin, kiêu hãnh và cũng rất lãng mạn.
Cuộc sống chung không mỉm cười với tính cách hai con người như thế. Mãi đến mấy năm sau, khi cuộc hôn nhân của họ tan vỡ tôi mới hiểu được điều này. Hai niềm kiêu hãnh không thể đồng hành cùng nhau trong cuộc đời. Chị kiêu hãnh, động vào niềm kiêu hãnh giấu kín trong anh. Sự tài giỏi của chị va vào nỗi tự ti bởi những thất bại liên tiếp của anh một thời gian dài. Và như thế họ chia tay!
Tôi cũng không muốn nhắc đến mối nhân duyên thứ hai của anh nhưng sự hiện diện của người phụ nữ ấy trong đám tang khiến tôi lại phải suy nghĩ. Phải công nhận, hai người đàn bà đi qua đời anh đều đẹp.
Vẻ đẹp của người phụ nữ trẻ khiến tôi hình dung được cuộc sống của anh những năm sau này; thế nhưng, dù có trí tưởng tượng phong phú cách mấy tôi cũng không thể hiểu được tâm trạng của anh khi bỏ hết mọi thứ để làm lại từ đầu với một người đàn bà hãy còn rất trẻ và cuộc sống chẳng rộng rãi gì.
Chị tôi kiêu hãnh là thế, anh bụi bặm, phong trần, bất cần đời là thế và người phụ nữ kia trẻ người đến thế! Hai nửa ghép lại trên cái nền sân khấu cuộc đời có đồi hoa quỳ vàng rực, mùi hương bồ kết, những lọn tóc buông lơi dưới giàn hoa mướp, bốn mươi cây số mỗi ngày, mưa cũng như nắng, đông cũng như hè, chung một nỗi thống khổ tột cùng… còn tan vỡ huống chi với người phụ nữ trẻ kia, dường như họ chẳng có một điểm chung nào…
Cuộc đời khó nói và khó đoán khi thời gian là tác nhân làm thay đổi mọi thứ. Lý thuyết từ sách vở chẳng lý giải được điều gì khi áp dụng để phân tích định nghĩa về hôn nhân và tính cách con người, cho dù đó là hai mảnh ghép khít khao nhất. Theo ý tôi, vậy là anh thoát. Chấm hết những giằng xé trong tâm hồn, những cơn đau thể xác. Chị tôi thì cho rằng anh vậy là sướng, ra đi mà chẳng phải lo cho ai.
Giọng điệu chị có chút dỗi hờn, trách móc, thêm chút kiêu hãnh cùng so bì khi anh được đông đủ bạn bè lo cho đến phút cuối. Có con trai lẫn con gái thực hiện đầy đủ thủ tục theo đúng nghi lễ người đời đặt ra. Tôi muốn nói với chị hãy một lần đừng kiêu hãnh với anh, nhưng tôi không thể! Ở cương vị tôi, không là bạn cũng chẳng họ hàng, chỉ biết cầu xin cho anh được nhìn thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang (*).
Truyện 1.166 chữ của ĐÀO THỊị THANH TUYỀN
(*) Lời một bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
Source: Báo Tuổi Trẻ