TT – Chiều. Đọc một bài của mình về nước nổi miền Tây vừa đăng báo. Bỗng nhiên thấy mênh mang đồng nước. Thấy những dạt dào ký ức xô vào hồn như những chân nước lấp xấp lũ về. Khép mắt, thấy hương đồng nội tỏa trong từng mao mạch. Miền Tây xa nhưng cũng ở đâu đây. Rồi chợt nhớ mùi cá rô đồng nở bừng trong nồi đất. Ừ, Bin cũng nên gặp mùi cá rô ấy nhỉ.
Nấu ăn cho con trai
Chạy xe ra chợ. Mua nồi đất, năm con cá rô, vài quả ớt và một bịch nước mía. Bà bán cá hỏi làm món gì, bảo “ba con kho tộ, hai con nướng muối”. Thế là mình làm đầu bếp. Ướp, rồi lúc đợi cá thấm thì làm món kho quẹt. Cũng không giống y như lời mách nước tra trên Google. Học cách làm thôi, còn hương vị thì mỗi người mỗi khác.
Đặt nồi đất lên bếp, cho cái nóng âm ỉ đều khắp, rồi đổ ít nước mía với hai muỗng dầu vào ôm ấp lấy nhau. Nước mía sẽ làm món cá có mùi thơm thanh thoát. Vài phút thoảng bay, cho ngọt và béo dập dềnh xoắn xuýt, chuyển sang một vẻ sậm màu nền nã rồi bỏ cá vào. Lửa riu riu. Đời nhẹ nhõm. Nửa tiếng để đời cá bay trọn thơm vào kiếp khác.
Dọn bữa tối. “Con thử một miếng nhé Bin”. Cá là món Bin hay e dè vì sợ mắc xương. Nhưng một miếng nhỏ thì không sao bố ạ. Bỗng Bin cười chúm chím, hít hà: “Bố cho con miếng nữa”. Rồi miếng nữa. Miếng nữa… Con cá bay vèo, tàn tích chỉ còn mấy nẻo xương. “Chưa bao giờ con ăn cá kho ngon thế. Bố giấu nghề đấy nhé”. Bố thú thật: “Bố hỏi bạn Google con ạ. Nhưng bố cũng chế tạo hơi khác đi”.
Bin xoa cái bụng lùm lùm, nheo mắt: “Thế mai bố làm món gì?”. Anh chàng ăn gian nhỉ, quy hoạch luôn vậy à. Để xem nào. “Rồi, mai bố làm món bí mật kim tự tháp”. Bin cứ nắc nỏm mãi. “Sao lại bí mật à bố? Trong ấy là cái gì mà giống kim tự tháp?”. “Khi nào con ăn sẽ biết, phải tò mò mới vui”. Và rồi cũng đến mai. Cũng cái nồi đất, bố bọc kín hai con cá rô trong lá chuối, rải muối hột phía dưới và phía trên. Bếp đu đưa trong điệu ru của lửa. Khi muối kêu vui lách tách là cá chín. Bí mật ở trong lớp lá chuối, gói ghém mùi hương đồng nội. Cá rô, lá chuối, nồi đất, như ở miền quê. Chỉ không có đất sét vùi lửa rơm, mọi thứ nấu bằng bếp gas.
Và cứ thế. Hôm qua là món “hạ cánh an toàn”, hôm nay là món “về miền gió cát”. Một hôm nào đó chắc là món “bước nhảy cuối cùng”. Bố gọi thế cho hợp với cánh gà chua ngọt, cháo nhum và gỏi trộn da chân gà. Những cái ấy đều có trên mạng, mà bố mình làm theo kiểu của bố, cho hợp với Bin. Và mỗi món Bin còn có niềm vui đoán xem nó sẽ là gì. Ăn ngon còn được “chơi game” thế nữa mới vui, nhỉ.
“Thế bố biết nấu bao nhiêu món?”. “Bố không biết nấu món nào trước cả, vì bố không học nấu ăn con ạ. Nhưng khi đọc cách nấu ở trên “bạn Google” thì bố học lóm, khi nấu thì bố để hết tâm trí vào đấy, nên chắc nhờ thế mà ngon”. Thấy cái miệng con nhai ngon lành thì bố vẫn làm đầu bếp. Bố vốn mê viết lách, không mê nấu ăn. Vì con thích, bố sẽ dồn tình cảm vào từng món để con ăn cho khoái, vậy thôi.
Và cứ bốn giờ mười lăm chiều, lúc chuẩn bị đi đón con, bố gập máy tính đóng công việc lại, bắt đầu nghĩ về món một lát sẽ làm. Năm phút đi bộ từ nhà đến trường, bố sẽ tưởng tượng món ấy nấu xong thì thế nào. Và mỉm cười khi nghĩ là con sẽ thích ăn.
VŨ BÁCH
Source: Báo Tuổi Trẻ