Đôi mắt ươn ướt, vẻ mặt xa xăm, và giọng thì nũng nịu tủi thân cho số phận mình… là chiêu phổ biến và cũ xưa nhất mà tiếp viên quán nhậu thường dùng để đánh vào lòng trắc ẩn của các vị “đại gia” đang ngất ngây trong men rượu.
>> Một ngày làm tiếp viên… hở hang
Không dừng lại ở đó, tiếp viên ngày nay còn truyền tai nhau vô số chiêu thức khác ma mãnh hơn gấp bội…
“Bài ca” muôn thuở
Có một câu mà dân ăn chơi thường kháo nhau là “đừng nghe cave kể chuyện, đừng tin con nghiện trình bày”, vậy mà vẫn có không ít “đại gia bàn nhậu” chẳng tiếc hầu bao, vung tiền ra gọi là “hỗ trợ” phần nào cho những hoàn cảnh thật thật giả giả mà trong một phút “yếu lòng” các cô tiếp viên giãi bày tâm sự. Còn nhớ hôm đầu tiên, khi tôi khai lý lịch là sinh viên, cô gái ngồi bên cạnh đã liếc xéo nói “đổng”: “Có thật là sinh viên không đấy?”.
Thậm thụt bày trò móc hầu bao khách sộp. |
Về sau tôi được chị Huệ, một tiếp viên khá lớn tuổi trong quán “lên lớp”: “Nếu mày là sinh viên thiệt thì quá dễ. Gặp khách mày cứ kể lể là không đủ tiền đóng học phí, phải mang thân đi làm tiếp viên. Nhớ kể ít thôi, để cho mấy thằng chả chủ động hỏi, thì nó mới tin. Mà mày cũng phải tỏ ra ngại ngùng, đừng làm quá, mấy thằng nhậu bây giờ nó quen trò này hết rồi. Mày không biết, rồi diễn quá đà coi chừng nó nghi mình gạt, nó ghét, khỏi boa luôn là mệt!”.
Và tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh kể lể hết sức thương tâm của Thanh Bình, cô gái quê gốc Quảng Ngãi. Thanh Bình thường nói chuyện bằng cái thứ giọng lơ lớ mà cô rất tự hào khoe rằng: “Mất mấy năm mới sửa được!”. Bình cũng chịu chơi, chịu “quậy” nhưng cô thường khôn khéo tạo ra những “khoảng lặng” để hỏi chuyện khách.
Và chỉ cần khách tỏ vẻ quan tâm là mắt Bình lại ươn ướt, xa xăm kể về một vùng quê nghèo, ở đó, ba cô làm nghề đánh cá, rồi đi mãi không về. Để lại năm, sáu mặt con nheo nhóc cho một mình mẹ Bình cáng đáng. Thương mẹ, thương em, Bình phải dấn thân vào môi trường phức tạp này mới mong đủ tiền trang trải việc học và có chút đỉnh gửi về cho mẹ ở quê, vân vân và vân vân…
Với vẻ mặt biểu cảm, chất giọng nghèn nghẹn như muốn khóc thì thật đúng kiểu “cua trong hang cũng phải bò ra nghe”. Nhưng theo thông tin tôi nghe ngóng được từ những tiếp viên ở đây thì thật sự nhà Thanh Bình không hề khó khăn, thậm chí còn khá giả là đằng khác, và Bình đang là sinh viên của một trường đại học dân lập có mức học phí cao ngất ngưởng.
Có một lần Bình say bí tỉ, than với tôi là có mẹ lên chơi, rồi cô năn nỉ tôi đưa về nhà, nói dối là liên hoan với lớp. Qua tiếp xúc với mẹ Bình tôi thật sự rất ngạc nhiên khi biết được cha Bình là một cán bộ nhà nước, còn mẹ cô là chủ vựa hàng tạp hóa chuyên bỏ sỉ.
Mỗi tháng mẹ Bình vẫn đều đều gửi cho Bình 3 triệu đồng, Bình có anh trai làm kỹ sư xây dựng và một em trai đang theo học trường Đại học Sư phạm kĩ thuật TP.HCM. Vậy thì hà cớ gì cô gái có gia đình nề nếp và khá giả này lại đi làm tiếp viên, mà còn không từ “độc chiêu” nào để moi móc hầu bao của khách?
Hỏi ra mới biết, thì ra trong suốt mấy năm học tại trường Đại học H.B, Bình chơi thân với một nhóm bạn toàn con nhà giàu sụ. Để đủ tiền ăn chơi, đua đòi cùng những “cậu ấm, cô chiêu” đó, Bình đã không ngần ngại đi làm tiếp viên. Và đồng tiền cô kiếm được từ men rượu lại nướng vào men rượu tại những bar, vũ trường có tiếng tại Sài Gòn. Nhìn mẹ Bình lui cui nấu nước nóng, vắt khăn chườm trán cho Bình giải rượu, lại nghĩ đến ánh mắt tràn ngập tự hào khi bà kể về gia đình mình, lòng tôi bỗng nhiên thấy khó chịu lạ lùng, vừa giận lại vừa thương…
Tiếp viên ở đây không ngại nói dối, nhưng đa phần rất ngại khi nói về hoàn cảnh thật sự của mình. Có lần, gã quản lý chỉ bảo tôi: “Đừng có dại mà chia boa cho tụi nó nhiều. Tụi nó toàn con nhà khá giả không đó, mày không thấy da thịt tụi nó trắng nõn, trắng nà hay sao. Anh làm lâu, anh biết hết, tụi nó ham tiền nên làm hoài không dứt được. Mày cũng vậy, đừng bày đặt làm “anh hùng”. Có “lo” mày “lo” cho anh mày đây nè!”. Tôi hiểu ý gã muốn vòi tiền, nhưng vẫn có gì đó rất tiếc cho những cô gái không thể cưỡng nổi hấp lực của đồng tiền.
Kỳ dị những “tuyệt kỹ” moi tiền
Tiền càng nhét đầy ngực thì ma lực của nó lại càng lớn bùng lên |
Ngoài việc được các “đàn chị” thương tình chỉ bảo, trong quá trình phục vụ tôi còn học lỏm được một số chiêu moi tiền khá độc của các “ngôi sao” trong quán. Để dễ dàng “hành động” các cô thường chuốc cho khách thật say, rồi bày ra những trò chơi hay trò cá cược mà phần thưởng tất nhiên phải là tiền mặt. Một trong những trò phổ biến nhất và hấp dẫn nhất đối với “quý ông” là đo kích cỡ vòng một của các cô tiếp viên bằng … gang tay.
Và tùy theo luật chơi thỏa thuận trên bàn nhậu mà có khi tiếp viên cược với khách hay khách này cược với khách kia và những lúc mỗi khách ôm mỗi cô so xem “người tình” của ai có vòng một “khủng” nhất. Đã là “chiến hữu” trên bàn nhậu, thì ăn thua nhau chi “mấy đồng bạc lẻ” nên “phần thưởng” nghiễm nhiên được chia cho “em út” trong cuộc vui.
Cũng có khi “hăng máu”, các thượng khách chơi ngông còn đẩy “phần thưởng” lên đến tiền triệu chỉ để đoán xem… cô tiếp viên mặc nội y màu gì. Và tất nhiên lại phải khá tốn kém để gạ các cô tự “hé lộ sự thật thầm kín” bằng nhiều cách… Tiếp viên dày dặn kinh nghiệm sẽ khôn khéo “làm giá” để trong lúc cao hứng các vị khách sẽ chẳng tiếc tiền để mua vui.
Với các phòng VIP có trang bị dàn karaoke thì moi tiền bằng những trò chơi khá “lành mạnh” như hát thi, hát tính điểm… Lúc này, chỉ cần nữ tiếp viên “bỏ nhỏ” với nhân viên kỹ thuật trong nhà hàng là y như rằng, sau mấy bước điều chỉnh, dù khách có hát hay cỡ nào cũng phải “xì tiền ra”. Cô PR nào chịu chơi hơn nữa thì gạ các quý ông xem múa thoát y, múa bụng hay vô vàn những trò nóng mắt khác.
Cũng nhờ tuyệt chiêu “đo vòng một bằng gang tay”, Thu Hồng mới kiếm được hơn một “chai”, cô phấn khởi bước tung tẩy ra ngồi vắt vẻo tại bàn nhân viên nghỉ xả hơi. Khi thấy các tiếp viên đàn em đang “mắt tròn mắt dẹt” nhìn cô đầy ngưỡng mộ thì Thu Hồng hất nhẹ mái tóc xoăn tít, vừa kẻ lại chân mày, cô vừa lên lớp: “Để “lừa” được mấy thằng chả trước tiên phải chiều chuộng hết mức, rồi tìm cách gợi chuyện bóng gió xa xôi để mấy ổng tự nổi hứng mà sập bẫy, nhớ chưa mấy cưng!”. Nói ra thì đơn giản, nhưng trực tiếp chứng kiến các cô “tung hứng” những vị khách của mình mới thấy đó quả là những “tuyệt kĩ” mà không phải ai trong nghề cũng luyện được.
Rồi những chiêu ăn hoa hồng từ nhà hàng như “đổ bia”, đập khăn lạnh hay phải “dụ” khách gọi món thế nào để hóa đơn thanh toán của khách hàng phải đội lên cao nhất có thể, và biết bao bí quyết, “ngón nghề” kiếm thêm khác mà chỉ có giới “chân dài bàn nhậu” mới chỉ bảo lẫn nhau. Cũng có không ít nữ tiếp viên bày ra lắm chiêu nhiều trò nhưng vui vẻ xong khách chỉ boa như bình thường. Những lúc như thế các cô hay xuề xòa kiểu: “Kệ nó, có thì kiếm thêm, không thì thôi. Có tiền boa là được rồi!”.
Và hằng ngày hằng giờ, trong bóng đêm mờ ảo của những căn phòng kín mít, những trò vui nhuốm màu nhục dục lại được bày ra…Tiền càng nhét đầy ngực thì ma lực của nó lại càng lớn bùng lên. Thế nên, trong những cơn say mèm, hay đau đớn vì men rượu đốt cháy ruột gan, không ít cô đã tự lau những giọt nước mắt tự xót thương cho chính thân phận mình…
Nhưng đến đêm mai các cô gái mới vừa rũ rượi, tàn úa đêm qua lại rực rỡ, kiêu kì trong cái mác “đặc sản chân dài bàn nhậu”, lại kháo nhau về các vị khách sộp, lại rôm rả truyền tai nhau các bí quyết moi móc hầu bao…
Theo Người đưa tin
Source: Zing