Anh biết anh không mang lại được cuộc sống như em mong muốn. Có anh rồi nhưng em vẫn sa đà những cuộc vui thâu đêm cùng bạn bè. Những quán bar vũ trường mà anh đã rời xa khi quen em. Anh tự hỏi có phải em không yêu anh?
Từ: ntproz
Đã gửi: 27 Tháng Hai 2012 12:29 SA
Anh sai, đó là điều duy nhất anh có thể chấp nhận làm cho em vui lòng. Nhưng anh biết tình cảm mình dành cho em là thật, và dù thế nào thì điều đó vẫn không thay đổi, trước khi có một người lại có thể chạm vào trái tim anh.
Còn vài ngày nữa thôi là tròn một năm mình quen biết nhau, nhưng trong đó đã hơn 4 tháng mình chia tay nhau. Anh nghĩ rằng thời gian ấy thật sự ít ỏi, nhưng có những điều chúng ta không kiểm soát được, với con tim thì chỉ cần một giây thôi cũng có thể xao động rồi, như khi chúng ta gặp nhau.
Ngày ấy, em trẻ dại và ham chơi. Quen biết nhau trên mạng, nhưng điều đầu tiên anh cùng bên em vượt qua sóng gió là khi anh trai anh, đã có vợ lại bỏ nhà đi vì chuyện giữa anh ấy và em. Gia đình lục đục không ngăn bản tình đàn ông của anh giơ đôi tay ra che chở lấy em. Anh hiểu những gì anh trai anh làm là ích kỷ, khi anh ấy đã muốn rời xa người vợ của mình.
Anh đọc những gì anh ấy viết về em, nhưng anh lại chọn em, chọn sẽ che chở cho một người xa lạ mà anh chưa từng quen biết. Và có lẽ vì điều đó, em yêu anh. Anh dần dần cũng bị khuất phục bởi tình cảm em dành cho anh, những điều em kể làm anh thương em hơn bao giờ hết.
Nhưng chuyện đời không được như ý muốn, sóng gió lại đến. Em lầm lỗi là ở quá khứ, thế như quá khứ đó lại cứ len lỏi vào tình yêu chúng ta. Một hai cuộc gọi điện, là người yêu em gọi. Anh không thể chấp nhận được khi mình trò chuyện là khác, nhưng sự thật lại quá phũ phàng. Tin nhắn ấy đến từ người mà em vừa yêu và thức trọn đêm với người ấy. Anh suy sụp, và tình cảm anh đã bị gieo hạt giống của sự nghi kỵ. Anh không tin em nữa.
Nhưng anh đã yêu em mất rồi, anh chấp nhận, tha thứ, và mình đến với nhau như bao cặp đôi khác. Có yêu đương và mộng mơ, có lỗi lầm và tha thứ. Anh cảm nhận được từng điều nhỏ nhặt mà mình dành cho nhau, mà em dành cho anh. Anh chấp nhận đánh đổi cuộc đời để được bên em mãi mãi.
Em nói em lỗi lầm, anh yêu em hơn vì sự thành thật đó. Em là một người con gái của thế kỷ này, và môi trường đó đã để cho em sống thoáng hơn, đáng lẽ em nên thế. Em trao tất cả cho anh khi mình quen nhau được vài tháng. Anh hạnh phúc lắm.
Anh muốn dẫn em ra mắt bạn bè anh, muốn những mối quan hệ xung quanh sẽ làm đôi mình khăng khít hơn. Em đồng ý và một bàn bia nho nhỏ, 2 người thân thiết của anh, dù giản dị nhưng anh vẫn thấy rất vui. Anh muốn tập cho em cuộc sống bình thường, giản đơn nhưng chân thật. Anh sợ những điều phù phiếm sẽ lại bao vây lấy em, bởi chúng chẳng bao giờ tồn tại vĩnh viễn cả.
Buổi tối khuya đó anh về. Một người bạn nghe tin anh ra mắt em với bạn bè. Chỉ nói đơn giản một câu nhưng anh cảm thấy như đất trời sụp đổ. Trước đây khi đi một lần với em, về khuya nên em và người đó đã cùng vào ngủ trong khách sạn, trên cùng một giường.
Cuộc sống bắt buộc phải thế sao em? Anh chẳng còn chút niềm tin nào ngoài tình yêu mà mình đã dành cho em cả. Anh chỉ muốn xé nát bản thân mình để nén lại cơn đau trong tim cứ mỗi lúc càng giày xé. Anh chia tay em.
Em giữ anh lại, đủ tha thiết để anh biết tình cảm em còn dành cho anh. Hai ta yêu nhau sao lại phải xa nhau hả em? Và bởi những điều ấy là quá khứ của em, trước khi em quen anh, anh chấp nhận, anh muốn mình là người vị tha nhất trong cuộc đời em.
Quãng thời gian ấy là quãng thời gian anh hạnh phúc nhất. Khi đi qua bao nhiêu cuộc tình mỏng manh ta mới biết người mình yêu thương nhất là ai. Em yêu anh với sự tin tưởng tuyệt đối, tin rằng anh yêu em. Bởi thế nên em dành trọn cho anh tất cả những gì mà em có, ngoan ngoãn nghe lời anh trong mọi chuyện. Nhưng điều ấy lại làm anh cảm thấy lạc lõng, lạc lõng trong yêu thương, trong cuộc sống nhiều bề mà mình chỉ tiến về một hướng bất định.
Anh không có nghề nghiệp, anh làm tiền thì ít mà chi thì nhiều. Nhà em rất giàu, thu nhập em cũng lớn nên em không biết điều ấy trong mắt anh, khi mà anh cảm thấy mình thật thấp kém, thua hẳn những người vẫn đang muốn chiếm lấy trái tim em từng ngày. Đối thủ của anh là những người ấy, hay là bản thân anh?
Nhưng có phải quá khứ cứ muốn phá tan tình cảm của chúng mình. Khi nghi kỵ đã lên đỉnh điểm anh lại cứ phát hiện được nhiều điều mà anh không thể đứng yên một chỗ mà nhìn. Bao nhiêu người em đã yêu, bao nhiêu người đã là người yêu của em. Tình yêu của anh lúc đó không còn đủ lớn để hy sinh nữa rồi. Anh phải làm sao để thay đổi em đây, phải làm sao để ngăn nỗi buồn mỗi khi bên em, khi đầu óc anh cứ mãi tìm kiếm những khuyết điểm của em.
Anh biết anh không mang lại được cuộc sống như em mong muốn. Có anh rồi nhưng em vẫn sa đà những cuộc vui thâu đêm cùng bạn bè. Những quán bar vũ trường mà anh đã rời xa khi quen em. Anh tự hỏi có phải em không yêu anh?
Quá nhiều thử thách hay đó là điều mà anh chưa rõ? Anh muốn chia tay, chia tay đi để mình biết đâu là điều cần thiết trong cuộc đời mình. Chia tay đi để một người nào đó sẽ mang lại điều trọn vẹn hơn cho người kia. Có khi nào với em lại là anh, và với anh lại là em?
Thời gian, đôi khi dài mà lại như ngắn ngủi. Em không để anh gặp em, em hết yêu anh vì anh cứ mãi chia tay. Bao nhiêu đêm em buồn bã miệt mài chơi game anh đều biết. Và khi đó, em dứt khỏi mọi nơi mà em vẫn thường lui tới, chỉ ở nhà cả ngày. Em muốn đền đáp cho anh vì tình cảm anh trao em, em biết đó là thật. Nhưng em không muốn quay lại, em sợ anh sẽ làm em buồn.
Cảm ơn em vì tình cảm tốt đẹp đó. Anh trân trọng và hạnh phúc vì điều đó, bởi vì anh yêu em. Bây giờ em đã yêu một người khác. Em thông báo cho anh biết, anh không thấy đau lòng, chỉ thấy thất vọng. Nước mắt anh đã cạn vì nỗi nhớ nhung khi mình không còn gặp lại nhau. Mỗi lần nói chuyện là mỗi lần tan nát cõi lòng. Anh cảm nhận được nên anh không muốn làm em đau đớn. Anh nghĩ cứ để thời gian trôi đi, nỗi đau lắng xuống, anh sẽ bắt đầu lại từ đầu để được em yêu. Nhưng giờ đã muộn rồi.
Khi anh viết những dòng này, anh lại khóc. Anh thấy mình hy sinh vì em nhiều quá, yêu em mà chẳng thể làm em vui. Vậy cớ sao em yêu anh lại cứ muốn anh buồn nhiều như vậy? Dặn dò em, đừng sống cho hôm nay mà hãy sống cho cả tương lai nữa. Vì đâu biết khi em bắt đầu trồng một cái cây mới trên một chậu đất mới, sẽ có những hạt cỏ trong đám đất đó vươn lên làm chết cây? Hãy nghĩ về tương lai, em nhé!
Source: Báo VNExpress