Cầm tay nhau đi anhTơ trời quá mong manh (*)
Nghiêng
TTCT – Nàng ngồi chậm vào bàn. Da dẻ như thấm thêm một làn nước. Trong và xanh tái lên.
Minh họa: Hoàng Tường |
– Rồi mưa tự nhiên ào xuống. Cứ như người ta xối nước lên mái tôn. Xối thô bạo lắm. Em tỉnh luôn từ giấc đó, vỗ sao cũng chẳng nổi.
Gã ậm ừ cho qua. Không nhớ nổi cơn mưa đêm qua. Mà chắc là tất cả những cơn mưa trong đời. Thật khùng khi thức giấc chỉ vì một cơn mưa.
– Em vừa thiu thiu ngủ thì nó lại ào đến. Kiểu mưa lạ lùng. Cứ như nước khắp nơi thiên hạ đổ hết vào đầu em. Em chỉ còn nghe thấy tiếng của nó. Óc ác lêu bêu…
Họ gọi bữa ăn. Gã nhai nhép ngấu nghiến. Còn nàng thì nhìn sững vào dĩa thức ăn bé tí của mình, chờn chợn nơi cổ họng. Mệt không ăn nổi.
Lần thứ ba nàng nói về cơn mưa là cách đây hai ngày. Nàng đến sở làm với chiếc áo ngắn màu vàng nhạt mà gã đã từng khuyên bỏ đi. Chiếc áo làm nàng trở nên mỏng mảnh và bợt bạt. Gã nhăn mặt khó chịu. Nàng làm thinh, mặt vẫn xanh không rõ mệt mỏi hay lạnh nhạt. Nàng tiếp tục hỏi thăm về cơn mưa với tất cả mọi người. Và câu trả lời nào cũng không thỏa đáng.
– Rõ ràng, mưa mà anh.
– Ừ, thì cứ cho là mưa đi. Nhưng sao em lại khó chịu vậy. Mưa là hạnh phúc cuộc đời em mà. Em chẳng ngồi đần mặt ra trong quán bao nhiêu lần chỉ vì “bên ngoài mưa thế thì em chả về” là gì?
– Nhưng không phải bây giờ. Không phải lúc này. Mà không, không phải cơn mưa này.
Gã cười hoang mang. Có một cơn mưa đang tua đi tua lại trong óc người yêu bé nhỏ của gã, mỗi đêm, vào đúng một khung giờ nhất định.
***
Nàng phải đi đâu đó một thời gian. Để xóa bỏ cơn mưa. Hay để tìm ai đó cũng biết gì đó về cơn mưa. Lý do rất chính đáng. Hoặc rất tào lao. Gã không biết. Lần gần nhất nàng đi – đâu – đó cách đây cũng hai năm, lúc mới quen. Sau chuyến đi rất không rõ ràng đó thì nàng quyết định ở yên trong thành phố. Trọn vẹn bên gã, vì gã, chờ gã, tôn thờ tình yêu của/dành cho gã.
Nói chung gã hoàn toàn mãn nguyện với cuộc yêu này. Cuộc yêu từ trên trời rơi xuống, gã không phải dụng công tẹo nào. Một ngày nàng (xinh đẹp) (nhu mì) bước nhẹ vào đời gã, ghém theo một cơ số thứ vặt vãnh vớ vẩn, đứng xớ rớ chờ gã ngỏ lời và gật đầu cái rụp. Không có lý do. Cái kiểu của nàng cho gã thấy rằng nàng tin vào định mệnh, và định mệnh của nàng là gã. Vậy được.
Gã kinh sợ kiểu mơ mộng hàm hồ, nhưng cũng ngán chết những thứ phải rạch ròi chi tiết, nhất là phải rạch ròi chi tiết với một cô em rất có sức mạnh trang trí, khiến cho gã phải ưỡn ngực kiêu căng mỗi khi sánh bước ngoài đường. Điều này không cần thiết lắm. Nàng ngoan ngoãn và nhẹ dạ như một con cừu [nếu như con cừu đúng là như vậy!]. Cho nên hôm nay con cừu bỗng dưng có ý muốn tháo cũi đi hoang khiến gã ngạc nhiên quá sức.
Rõ ràng việc này không được. Giấc mơ là phi lý, và chuyện nàng chơi trốn tìm với nó còn phi lý hơn gấp tỉ lần. Gã, người đàn ông ngủ không bao giờ mơ, hay có một chút ký ức nào về những giấc mơ, không tin vào giấc mơ nào (nếu có) trên đời. Nói chung đừng dựng chuyện mộng mị với gã.
– Không được. Mơ mộng hão huyền! Em đi đâu? Công việc còn khối. Một mình Gia làm sao mà xuể.
Gã tất bật gắn lại khuôn đầu vào cái lỗ hõm được tạo ra từ đống sổ sách, sau khi đã rất khó nhọc rút nó ra để được hét toáng lên. Gia là đồng sự của nàng, bạn thân thời ô mai áo dài của nàng, và có thể đang là một cái gì đó khác. Im lặng nghìn trùng. Có cảm giác như tiếng tích tắc của cái đồng hồ treo tường bị phóng thanh lên 800 lần. Nàng cố nói thật nhanh, gói gọn đề nghị của mình trong vòng 38 chữ. Bao giờ cũng vậy. Quá con số ấy thì gã không nghe nữa. Hoặc không tập trung nổi nữa.
Nhưng lần này thì khác. Nàng mới nói đến chữ thứ 13 (con số thật lãng mạn) thì gã gần như điên lên. Gã rút phắt đầu mình ra khỏi cái lỗ hõm chặt chẽ và nhìn trau tráu vào gương mặt (vẫn còn xanh lét) của nàng. Nàng ngậm miệng.
Tích tắc tích tắc 800 lần phóng thanh. Im lặng nghìn trùng. Bụi bặm trong phòng cọ vào nhau xột xoạt. Gã rất yên tâm nhìn nàng trông có vẻ khiếp sợ thực sự và lừ lừ nhét lại đầu mình vào khe hõm. Chiếc đồng hồ lại phát huy hiệu dụng đặc biệt ầm ĩ của nó. Vầng trán trắng xanh của nàng lùi dần. Tiếng cánh cửa khép nhè nhẹ. Có thế chứ. Cô gái của gã. Cô vẫn ngoan ngoãn và dịu hiền đúng kiểu gã thích.
“Em đi đây anh ạ. Xin lỗi vì đã trái lời anh. Em không biết nói thế nào để một người ngủ không bao giờ mơ có thể hiểu được. Hãy tin rằng quyết định này của em là rất khó khăn. Yêu anh, cho đến tận lúc này”.
À: Đừng đợi em về. Em không biết khi nào thì dừng lại. Em hết biết rồi.
Nét chữ mảnh khảnh. Kéo dài nét xổ xuống. Buông thõng thượt, không thèm dích lên lấy một tí chút. Thằng bạn ham tướng số coi chữ bảo nét bút vậy là hạng đờn bà không đơn thuần, lại ngang tàng, lại bướng bỉnh vô đối. Gã từng cười khì khì vào mặt thằng bạn quý hóa vì nàng của gã rất đơn thuần, không ngang tàng, cũng chả bướng bỉnh tẹo nào.
***
Ngụ ngôn mới của công ty là chuyện nàng sẽ lại lên núi ngủ đông/xuân/thu/hạ. Chi tiết hơn cả kế hoạch của chính nàng. Với nhiều lý do hơn nàng tưởng tượng. Nàng vừa ra khỏi phòng thì bật ngay Gia. Là Gia, trưởng phòng, bạn thân thời ô mai, và có thể đang là một cái gì khác mà nàng chưa biết. Luật là: bất cứ chuyện gì nếu muốn loan tin cực nhanh mà không cần chính xác mà lại sợ mỏi mồm thì chỉ cần đích xác gặp người này. Vừa lúc gã đẩy mạnh nàng đi. Bất cứ đâu. Nàng cô độc như chính giấc mưa của mình vậy.
Nên chẳng ngạc nhiên câu hỏi đầu tiên là:
– Mày định đi đâu?
Nên chẳng ngạc nhiên câu trả lời lập tức là:
– Đà Lạt. (Nàng vừa nói Đà Lạt?).
– Úi giời. Không chán á? Lần thứ mấy chục của mày rồi?
– Em không nhớ. Em không đếm. (Chính xác là mười tám lần, chưa kể lần này, nếu có).
– Giời. Mà thôi. Đà Lạt đi mấy cũng không chán. Chỗ đó không phải để chúng ta đi du lịch. Nó là một miền ký ức dài thăm thẳm…
Gia diễn mượt mà cảm xúc. Phải nhìn gương mặt thành thật của Gia, vẻ quan thiết đắm đuối của Gia, và hơi ẩm của bàn tay mềm bông ướt át mà Gia vừa quẹt lên người nàng mới hiểu được cảm xúc của nàng lúc này. Trong một giây nàng nghĩ mình lại phạm phải một sai lầm không thể cứu chữa. Sau đó nàng bèn cho rằng ý nghĩ ấy thật xoàng xĩnh. Nàng nên đi khỏi đây nhanh hơn, gấp hơn, năm giây thôi cũng được, và ước gì mình chưa bao giờ nói điều gì với người đàn bà này.
Gia vừa lặp lại câu nói mà nàng đã buột miệng đâu gần hai năm trước, với ai đó, nhưng Gia thì nghe được. Thời gian đứng khựng trong người đàn bà này. Câu nói vô cùng buồn chán ấy được tua đi tua lại nhiều lần, từ miệng Gia, với nhiều người, trong mọi trường hợp, rất nghiêm túc và đầy từng trải.
Gia quái dị trong mắt nàng. Bỗng dưng, sinh ra trong cuộc đời, tay chân lành lặn, có phần xinh xắn, lớn bổng lên, gặp ngay chóc một người đàn ông đúng ý. Yêu đương chất lượng. Rồi cưới đúng cái người đàn ông nọ, sau khi đã làm cho lão già hơn ba tuổi. Cự cãi qua lại suốt ngày nhưng nhìn chung hôn nhân vẫn chưa thấy tín hiệu nào đen tối hơn. Hoàn toàn hài lòng với cuộc sống của mình.
Không đọc sách. Không nghe nhạc. Không xem phim. Không viết vủng. Thú vui duy nhất là hóng chuyện người khác và khuếch âm thành tám chục lần cho nó nhân rộng muôn phương. Đôi khi nàng thấy thương hại. Đôi khi nàng buồn nôn. Thực ra nàng buồn nôn nhiều lần hơn. Nhất là khi Gia nhắc lại những câu chuyện của người khác từ cửa mồm mình, một cách trơn tru và hoàn toàn tự tin.
Nhai nhồm nhoàm và trét thật lực vào bất cứ ai có dính líu tới nó. Đạp lên ký ức của người khác cũng chỉ đến vậy. Đánh cắp mộng mị của người khác cũng chỉ đến vậy. Nhiều lần quá đến đỗi Gia nhớ không nổi thứ đó của ai, rồi lại sử dụng giáp vòng cho chủ nhân nhiều lần khi nào không biết. Không khó khăn khi Gia lên được vị trí trưởng phòng, dù kinh nghiệm và cả khả năng chẳng hơn ai. Thời gian đã thay đổi nhiều thứ. Cô bạn xinh xắn hoa niên giờ đã bị đè bẹp gí dưới cái lốt của một mụ đàn bà đơn điệu lặt vặt nhưng mồm mép tép nhảy.
Nàng lại thấy nhờn nhợn cổ họng. Lợi dụng Gia múa may quay cuồng, nàng giữ tay chặn họng bước chầm chậm ra khỏi phòng. Không được cho Gia biết là nàng buồn nôn. Không được cho Gia biết là nàng buồn nôn. Cái miệng của Gia có thể biến hình ảnh đó thành một ý tưởng khác. Phần lớn là bất lợi.
– Này này, làm gì ùng ục trong cổ họng thế hả? Có mang rồi à, con bé? Ới, đi đâu nhớ mang quà về nhá!!!
***
Nàng đang ở một chỗ khác. Gió sông lồng lộng. Không khí nhừa nhựa, chia nhau giữa sự ẩm ướt và hanh héo. Không phải Đà Lạt. Đà Lạt chỉ là một địa chỉ quen thuộc, một địa chỉ bật trên đầu môi, nhưng từ hai năm nay nó không có thực. Không phải Đà Lạt. Làm gì còn Đà Lạt. Thơ mộng đã chết trong một giây (hoặc hai giây). Cái giây Gia nuốt ực nó vào trong cái vòm họng vàng uế của Gia. Cái giây gã đẩy nàng đi.
Nàng cười nhạt. Thời tiết như đã nói, chia nhau giữa sự ẩm ướt và hanh héo. Sóng sông vỗ ì oạp phía bờ tay phải. Nàng gần như gây gổ với cuốn sổ của mình. Những con chữ đổ nghiêng như cố giếm bớt tình tiết. Là nàng sợ rằng nếu để thả cửa, điều thành thực nhất hóa ra trống hoác. Cuộc tình dài vậy, tổng hợp lại như một cuộc vui tém vụng.
Cái ghế trước mặt xịch chuyển. Đôi mũi giày sần tróc cho biết đó là một gã đờn ông. Nàng suýt ôm họng một lần nữa. Ai đó đang bắt đầu trò chơi của anh ta. Chọn nàng giữa trò chơi. Thử làm quen với một cô gái (ngồi một mình) (trong quán cà phê) (có vẻ mặt u sầu), tham vọng giật tung cô ta ra khỏi cái thế giới mà cô ta đang vục đầu vào, chứng tỏ là mình nghìn lần có sức hấp dẫn hơn nó. Và điều gì tiếp sau đó. Nàng nghĩ tới gã đàn ông mà nàng đã vừa vứt bỏ trong căn phòng chật chội cách đây mấy hôm.
– Ở chỗ này cũng không thấy.
– …
– Đàn sếu, hoặc cò, hoặc vịt giời. Chúng trắng toát và bay từng đàn dưới mũi tàu cơ mà. Lúc ở bên kia tôi thấy chúng rất rõ. Lại gần hơn lại chẳng thấy gì.
Hắn nhìn trau tráu ra sông. Cổ vươn như tìm kiếm điều gì. Nàng nheo mắt. Đó không phải loại câu mở đầu nàng nghĩ. Nàng nhịn không cho hắn biết là nàng cũng vừa chuyển từ cái bàn đó sang đây (vì muốn nhìn cho rõ đàn sếu/cò/vịt trời). Có thể ban nãy hắn ngồi đâu đó phía sau và cũng có trang bị một chút trí tưởng tượng. Nàng không có ý kiến. Trang viết vẫn đang dang dở một ý nghĩ nào đó mà tạm thời nàng chưa triệu hồi kịp.
– Tôi muốn ngồi một mình.
– Tôi cũng vậy.
– Và…?
– Sao cô không để tôi ngồi một mình?
Nàng chưng hửng. Hắn hỏi với vẻ mặt của một người đang bị xúc phạm nặng nề cõi riêng tư. Trông hắn quen. Có thể đã từng trượt qua mặt nhau một lần nào đó. Thành phố bé chật. Và nàng đã rời khỏi nó đâu.
– Cô đừng viết nữa. Không ra đâu!
– Ra?
– Bất cứ thứ gì, bị viết bởi vẻ mặt phẫn uất như thế ra thế quái nào được. Mà không, ra thế quái thì được.
Nàng gác bút. Đã nhớ ra gương mặt này. Kiểu nói chuyện xóc hông này. Cả cái cách anh ta trơ trẽn ngồi phịch vào chỗ của người khác và nói chuyện như một ông vua. Bạn gã. Động vật quý hiếm mà gã chịu chơi và chịu cho nàng gặp mặt, một lần trong căn gác trọ tối om trên đường Tú Xương. Lần đó gã nhờ nàng đem cho ông vua cuốn sách mà nàng đã tặng cho gã (cho riêng gã) (một mình gã), kèm theo lời đề tặng nồng nàn thắm thiết. Nàng nghe lời nhưng không nói chuyện với gã ba hôm.
– Cô đã thành toàn cho bọn họ. Họ đang muốn cảm ơn cô rối rít.
– Ai?
– Bọn họ, đừng giả vờ.
Nàng nhìn chòng chọc vào gương mặt đối diện. Râu ria, bềnh bệnh, kiểu da người lâu lắm không ra mặt trời. Tóc dai dài, mắt dai dại, nói chuyện ngất ngất nhìn trời mà không cần người khác hiểu gì. Kiểu trang trí thời thượng của những chàng (tự cho mình là) nghệ sĩ lông bông. Thành phố không thiếu những người như vầy. Nhưng họ thường tụ tập với nhau ở khu trung tâm. Họ cần nhiều người xem hơn một cô gái muốn yên ổn ngồi một mình.
– Nó lanh, và lắm kế hơn tôi tưởng. Gia vừa dọn về chỗ nó. Ly hôn đánh xoạch.
– …
– Cô hiểu tôi đang nói gì. Viễn tượng nằm ngay trong cuốn sách mà nó đã chia lại cho tôi. Không khó để nhìn ra kết cục. Cũng không khó để tìm ra cô.
Nàng nhìn xuống cuốn sổ. Trang viết vẫn đang dang dở một ý nghĩ nào đó mà tạm thời nàng chưa triệu hồi kịp.
***
Gã nói nàng bịa đặt. Hoàn toàn bịa đặt. Chuyện nàng bỏ đi đâu đó. Chuyện nàng gặp Du, và được trả lại cuốn sách. Du, theo một đồn thổi tin cậy, đã treo cổ chết ngắc trên căn gác tối ám của Du, cùng với đống sách tướng số và tứ tán những giấy tờ ghi chép. Không một trối trăng. Có thể hắn nghiệm ra đường sinh của hắn chỉ đến đấy, và muốn phụ ông trời giải quyết cho dứt điểm.
Một đồn thổi khác, cũng đáng tin cậy không kém, đồn thổi này đẩy Du lên núi, quyết định làm nhẹ cuộc đời bằng việc kết thân với một cô em thôn dã. Những chuyện như vậy vây đầy quanh đây. Hoàn toàn không có gì ầm ĩ. Không có gì đáng phải thông báo hay bàn sâu thêm. Gã bực là nàng bịa đặt chuyện đó, đã vậy lại còn dám nằm mơ thấy mưa (đến vài chục lần), và gã không tưởng tượng nổi khi phải tiếp tục dây dưa với nàng, gã rất tiếc phải nói như vậy.
Nàng đứng yên nghe chuyện với vẻ mặt thanh bình đáng kể. Nàng yên tâm rằng việc nàng đến đây là không quá trái ngược với diễn tiến câu chuyện. Rằng vẫn có thể gặp lại người yêu cũ mà không khiến cho tình yêu đó trở nên tệ hại hơn nữa. Tình yêu và người yêu trong căn phòng này bỗng dưng rời rạc đến buồn cười.
Gã vẫn đang nói, văng cả nước miếng lên đống giấy tờ. Cố đạt tới cái cảnh giới gã vốn mê mệt là làm cho nàng co rúm và hành động như thể chú cừu non hôm nào. Nàng gật đầu, không rõ vì điều gì, để lại cuốn sách trên bàn và nhè nhẹ bước ra. Cánh cửa từ tốn khép lại. Chiếc đồng hồ im ỉm không nấc lên được một tiếng nào. Gã ngồi thộn mặt ra, cố tưởng tượng đến một kết cục dông dài và yếu đuối hơn. Trí tưởng tượng của gã hình như mỗi ngày một vượng.
Nàng không gặp lại Gia ở cửa ra vào. Nhanh hơn lần trước ít nhất là năm giây. Nàng cười cười, xoa xoa cái cổ họng không tiếp tục bị làm phiền. Có thể sẽ không bao giờ còn bị làm phiền.
Điều rõ ràng là từ đó nàng không còn bị giấc mơ nào quấy rầy nữa. Nàng ngủ sâu và bình thản viết tiếp những câu chuyện của mình trong chiêm bao, nét chữ vẫn xổ thẳng xuống. Nhất định là không vì một lý do gì mà buộc phải chếch nghiêng đi.
Truyện ngắn của HẠ TUYÊN
__________
(*): Nhạc Nguyễn Văn Đông
Source: Báo Tuổi Trẻ