Tình yêu của bà ngoại

(Dân trí) – Bước vào nhà, tôi bỏ vội bộ lễ phục vừa may cho con gái của một người bạn khi thấy chuông điện thoại reo. Sau tiếng bíp của máy trả lời tự động, giọng cô bạn nheo nhéo: …

… “Này mình biết cậu rất vất vả khi may lễ phục cho con mình, trông chiếc áo đẹp lắm nhưng Janet không thích hàng khuy đó. Cậu sửa lại được không?”.
 

“Tôi có thể nói, bà rất tự hào về kiểu tóc của tôi”

 

 Tôi cảm thấy khó chịu tới mức không ngăn nổi những tiếng gừm gừm trong cổ họng. Tí nữa thì tôi đã gọi lại ngay cho cô ấy xả một trận tơi bời, nhưng rồi tôi bất chợt nghĩ tới bà ngoại, và điều bà đã từng làm cho tôi từ rất lâu, khi tôi đến thăm bà tại New York.

 

Mùa Hè năm ấy tôi 8 tuổi. Tôi có thể nhìn thấy những nét phấn vẽ nguệch ngoạc những ô vuông của trò chơi nhảy lò cò trên nền đất trước cổng nhà bà, và cảm nhận được mùi dầu thông mà cô quản gia dùng để lau sàn khi tôi vào đến bên trong nữa. Bước lên cầu thang, tôi gõ cửa phòng bà.

 

Mỗi ngày bà ngoại đều có một kế hoạch đặc biệt nào đó. Bà luôn để dành ít tiền lẻ để hai bà cháu có thể dắt nhau đi chơi và xem show hoạt cảnh. Hôm nay chúng tôi ném bánh mì cho chim bồ câu ăn, hôm khác sẽ tưới nước lên những thảm cỏ xanh mướt.

 

Cuối tuần, bà ngoại quyết định làm tóc xoăn cho tôi. Bà nói trông tôi sẽ đẹp như nàng công chúa trong truyện cổ tích vậy. Bà dành rất nhiều thời gian tỉ mỉ uốn từng lọn tóc của tôi, và tôi có thể nói rằng, bà thích kiểu tóc của tôi lắm.

 

Khi công việc uốn tóc hoàn thành, bà thở dài khoan khoái. Bà rất tự hào khi cho tôi đứng lên một chiếc ghế để có thể nhìn vào gương. Tim tôi hốt lên, trông tôi thật kì cục!

 

“Giờ cháu có thể ra ngoài chơi rồi”, bà ngoại mỉm cười nói.

 

Tôi gật đầu, chậm rãi bước cầu thang xuống nhà. Tới tiền sảnh, tôi nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ trên cửa lớn, thấy đám trẻ hàng xóm đang chơi nhảy lò cò. Ducky, đứa bạn thân nhất đã nhìn thấy tôi, nó bắt đầu nhảy lên nhảy xuống. Nó vẫy tôi ra ngoài chơi, nhưng tôi chẳng thể bước thêm nổi một bước. Tôi biết tất cả bọn chúng sẽ cười mái tóc mới của mình, song tôi cũng không thể quay lại để nói với bà ngoại mình đang cảm thấy thế nào được.

 

Cuối cùng tôi vẫn quyết định quay trở lên, nghe rõ tim mình đập thình thịch theo mỗi bước chân, cảm giác như muốn ốm! Tôi gõ cửa phòng bà. Khi bà ra mở cửa, tôi nói với một giọng nghe đến là sợ: “Bà ơi, tóc của con… xoăn quá…”.

 

Bà ngoại chẳng nói gì. Bà nhúng một chiếc lược vào nước rồi chải lên những lọn tóc xoăn tít của tôi. Sau đó bà lại cho tôi đứng lên ghế để tôi có thể tự nhìn thấy mình trong gương. Cuối cùng, tôi đã có thể ra ngoài chơi với bạn.

 

Ngay khi bà chải duỗi những lọn tóc xoăn, tôi đã hiểu bà yêu tôi nhường nào. Bà đặt cảm xúc của tôi lên trên cảm xúc của bà, và đó là thứ tình yêu tôi luôn cố gắng “thừa kế” cho đến tận sau này.

 

Kỷ niệm ấy vẫn nguyên vẹn trong tâm trí của tôi. Đến giờ tôi có thể gọi lại cho cô bạn và nói: “Mình sẵn lòng sửa lại áo cho Janet”. Nếu là bà ngoại, chắc chắn bà cũng sẽ làm thế thôi.

 

Huyền Anh

Theo GG

Source: Báo Dân Trí

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.