(Dân trí) – Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao Hạnh lại yêu hắn. Hai người như hai thái cực riêng biệt, đối lập hoàn toàn. Đành rằng tình yêu có lý lẽ riêng của nó và cuộc sống vốn dĩ là những mảnh ghép không mấy hoàn thiện, nhưng…
Đôi lần tôi vô duyên hỏi nàng, cái gì khiến nàng tha thiết với hắn đến thế? Nàng cũng chỉ ngượng nghịu không có câu trả lời, có lẽ như người ta nói là duyên số chăng? Không biết từ bao giờ trong tôi nảy sinh cái ý định ngu ngốc sẵn sàng nhặt nhạnh những mảnh vỡ nếu hắn gây ra cho nàng. Hình như hắn cũng đoán được cái ý nghĩ ngu xuẩn của tôi nên nhiều lần hắn vỗ vai nửa đùa nửa thật: “Tao biết chú mày thích con Hạnh nhưng cứ từ từ, anh ăn xong đã… Ha ha”, nhìn điệu cười khả ố của hắn cổ họng tôi tức nghẹn.
Đều đặn cứ mỗi tuần hai lần Hạnh đến quét dọn nhà cửa tươm tất, giặt giũ, phơi phóng chăn màn cho hắn. Những lần hắn đi vắng tôi hân hạnh tiếp nàng, lúc đầu cũng ngần ngại nhưng dần thành quen, câu chuyện giữa chúng tôi cũng trở nên cởi mở hơn, chúng tôi giết thời gian bằng trò chơi ô chữ, về điểm này nàng giống tôi…
Nhiều lần tôi bóng gió xa gần nhưng chỉ nhận được câu trả lời nghiêm khắc: “Nếu em và anh ấy chia tay thì ra trường em mới tính tiếp”. Một tình yêu thánh thiện và thiêng liêng không vướng mùi tục lụy giữa thời buổi này quả là hiếm có. Tôi sượng sùng vì sự ngô nghê của mình, may lúc ấy hắn về, tôi nhanh chóng “bàn giao” rồi chuồn cho nhanh. Một lúc sau thấy nàng về, đôi mắt ngân ngấn nước biết ngay hắn dở trò đòi hỏi đốn mạt, nàng không cho nên cãi nhau.
Nhưng lần này nàng khóc không phải vì chuyện đó, lần đầu thấy nàng khóc to như thế, hỏi sao cũng không nói. Một lúc sau hắn phóng xe về, mắng mỏ um sùm rồi móc túi lấy ra hai chiếc nhẫn bốn số chín vàng chóe chìa ra: “Còn đứng đó mà khóc à, lên xe!”, nàng ngoan ngoãn làm theo như một cái máy. Trước khi rồ máy lao đi hắn còn dặn: “Năm phân này là tiền xe về thăm mẹ ốm, còn cái này để hắn lên đóng học phí cho, tuần sau lên sớm mà thi”. Nhìn nàng khúc khích sau lưng hắn trong lòng tôi trào lên nỗi buồn và ngượng ngùng khó tả. Đáng thương cho cái thằng tôi, ngoài mớ lý thuyết suông về tình yêu học lỏm ở đâu đó tôi chỉ là thằng rỗng tuếch, vô tích sự. Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao nàng chọn hắn. Sống với hắn đã lâu mà tôi chẳng hiểu gì hắn cả, thậm chí còn định kiến chen lẫn chút ghen tị.
Tôi và hắn nợ học phần nên còn phải ở lại, nàng ra trường trước. Hôm chia tay nàng sụt sịt “Khi nào anh lên Sa Thầy ghé chỗ em chơi, anh thích món gì em cũng chiều”. Những đêm sau hắn trằn trọc không ngủ, thỉnh thoảng lại thở dài. Không nói ra nhưng tôi biết hắn nhớ nàng da diết, lâu lâu hắn móc tấm hình nhỏ xíu chụp chung hai người ra ngắm. Giống như hắn, tôi cũng đang nhớ nàng dù là viển vông. Một đêm trong phòng trọ có hai người không ngủ.
Đình Dũng
Source: Báo Dân Trí