AT – Thụy ra Hà Nội, muốn gửi email cho Minh hay, rồi hai người gặp nhau. Có biết bao dự định cho những ngày ở Hà Nội. Chưa kịp gửi thì Thụy nhận tin nhắn: “Thụy vẫn khỏe chứ.
Email mùa thu
Anh vừa đi công tác Qui Nhơn về. Muốn gặp em nhưng không đủ tự tin. Anh xin lỗi”. Thụy đứng dậy, tắt máy và bước ra đường. Mọi người vẫn hối hả, dòng đời trôi tấp nập và Thụy nhận rõ sự lẻ loi của mình. Trong mail trước Minh viết: “Niềm mơ ước lớn nhất của anh là được một lần đến Qui Nhơn, gặp Thụy, được đi trên con đường Trần Phú mà Thụy thích. Mùa thu ở Qui Nhơn chắc là đẹp lắm Thụy nhỉ? Anh sẽ mang một chút lạnh từ ngoài Bắc vào cho Thụy. Phố nhỏ, những con đường yên tĩnh, gió nhẹ làm những chiếc lá phượng bay vòng vèo. Và điều quan trọng là có Thụy bên cạnh. Ai đó bảo Hạnh Phúc là điều gì đó to lớn và khó tìm nhưng với anh vậy là Hạnh Phúc”. Thụy cũng không biết mình đọc bao nhiêu lần email ấy. Và tất cả chỉ là con số 0. Có lẽ Minh đi nhiều, gặp gỡ nhiều nên anh biết nói thế nào là đúng. Thụy tin là như thế bởi Thụy đọc được: “Những gì xuất phát từ trái tim sẽ đến được trái tim”. Và Thụy không cần suy nghĩ khi mẹ bảo: “Cô đi du lịch, con ra Hà Nội trông nhà cho cô vài hôm”.
Thụy moi trong túi quần một đồng xu bé xíu, nhắm mắt, tung lên cao. Đồng xu rơi xuống chạy vòng vòng rồi rơi tõm xuống rãnh nước gần đó. Thụy mỉm cười: Có lẽ không gặp. Đó là trò chơi lâu nay Thụy vẫn làm, tung đồng xu để tìm câu trả lời. Xốc lại balô, kéo cổ áo cao hơn rồi Thụy ngồi xuống nghiêng đầu tìm kiếm. Ai đó ngồi xuống cạnh: “Cho tham gia với. Vàng à?”. Không nhìn, Thụy trả lời cộc lốc: “Đồng xu”. Người thanh niên: “À”. Không cần nhiều thời gian, người thanh niên nhặt đồng xu lên, đặt vào tay Thụy: “Đúng là trò trẻ con”. Rồi bỏ đi. Thụy nói với theo: “Cảm ơn”.
Thụy đẩy cửa bước vào một tòa nhà ở đường Trần Hưng Đạo, đặt quyển sách được gói cẩn thận lên bàn lễ tân và nói với cô gái: “Chị chuyển giúp đến anh Phạm Hồng Minh”, rồi chạy vội ra cửa.
Buổi tối, trời lạnh. Chưa quen với cái lạnh, Thụy trùm chăn, cuộn tròn trên giường. Tiếng Hồng Nhung ngân nga: “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu… mùa hoa sữa về, thơm từng ngọn gió… “. Thụy chẳng biết nhiều về Hà Nội nhưng cái lạnh làm Thụy cảm thấy cô đơn hơn. Chị gõ cửa phòng: “Thụy ơi! Xuống đi phố”. “Em không đi đâu!”. “Ra Hà Nội để trùm chăn à. Chị chờ dưới nhà nhé”. Ngao ngán trở dậy, Thụy choàng thêm khăn quàng cổ, đeo găng tay. Chị cười: “Lạnh đến thế à”. Thụy rụt cổ. Chị vòng vèo đèo Thụy qua mấy phố cổ, đảo một vòng hồ Gươm, rồi rẽ vào một quán cà phê. Chị nói: “Hi. Đông đủ nhỉ!”. Chị đưa tay giới thiệu: “Nhóc em ra Hà Nội chơi”. Thụy cúi đầu chào mọi người. A, chào “Đồng xu”. Thụy giật mình. Thì ra anh chàng khi sáng. Thụy mỉm cười ngồi xuống cạnh chị.
Mọi người tiếp tục câu chuyện, tiếng nhạc xập xình, tiếng ly va vào nhau leng keng. Anh ngồi cạnh làm quen: “Anh là Cường. Em biết Minh à?”. Thụy lắc đầu, khom người một chút nhìn người thanh niên tên Minh. Một cảm giác mơ hồ trôi qua. Anh ta đưa tay chào khi bắt gặp Thụy đang nhìn mình. Anh Cường tiếp: “Em tên gì?”. “Dạ, tên Hòa”. Chị quay sang: “Ủa…”. Thụy đá chân chị dưới bàn. Chị nhướng mày và quay sang tiếp tục câu chuyện đang nói dở với bạn. Thụy tò mò: “Anh Minh làm ở Trần Hưng Đạo phải không anh?”. “Sao em biết?”. “Em gặp khi sáng”. “Ừ, Phạm Hồng Minh, chuyên viên lập trình máy tính”. Suýt nữa Thụy làm rơi cốc cà phê trên tay. Anh tiếp: “Nó đào hoa, bất cần và bạt mạng. Nó coi con gái như một trò chơi. Tụi anh chỉ lắc đầu”. Rồi anh quay sang Minh: “Hôm nay không “chat”?”. “Để nó chờ cho vui”. “Chán rồi à?”. “Đã bao giờ thích”. “Con bé tên gì ấy nhỉ?”. “Tao cũng chả nhớ”. “Đến thế cơ”. “Ảo tưởng, chỉ chơi thôi mà. Một đứa nhà quê như nó thì tao cưa cẩm vài câu gục ngay. Tao biết nó mết nên tao bảo có cơ hội sẽ vào. Mà cơ hội là do mình chứ làm gì có. Thế là nó vẽ vời như phim ấy. Lẩn thẩn, tao có cả khối, chả tới lượt…”. Thụy nói với chị là đau đầu và xin phép về trước. Chào Hòa nhé. Anh Cường nheo mắt. Hẹn gặp lại. Ra chỗ để xe, chị cười: “Thụy cũng lém quá nhỉ”. Hai chị em cùng cười, Thụy nhìn vào trong quán. Minh ngồi đó, điếu thuốc cháy đỏ trên môi.
Buổi chiều, trời trong veo, lành lạnh. Thụy ngồi ở bờ hồ phóng tầm mắt ra xa. Gió lùa từ mặt hồ mang hơi nước lạnh ngắt. Cái lạnh mơn man trên da thịt như vuốt ve. Từng đôi đi dọc bên bờ hồ, tay trong tay. Thụy nghĩ chắc họ ấm lắm! Mặt hồ lăn tăn gợn, liễu rủ xuống như soi bóng. Anh có thể ngồi cùng?”. Thụy giật mình nhìn lên. “A, anh Cường!”. “Hòa cũng lãng mạn quá nhỉ?”. “Buồn cười quá phải không anh?”. “Anh không làm phiền chứ”. Thụy mỉm cười: “Có anh càng vui hơn”. Anh hỏi chuyện: “Nhớ bạn trai à?”. “Như vậy đã tốt”. “Còn anh? Single…”. Chuyện không tưởng. Đời toàn những điều không tưởng, lãng mạn đôi khi lại hay. Em có nghĩ như thế không? Bạn anh bảo hâm đấy. “Em cũng không biết nữa”. Anh quay sang: “Em có vẻ không tin vào cuộc sống”. “Từ lâu rồi. Em muốn lắm, nhưng…”. “Cần phải có lòng tin em à!Ừ, thì đó là sai, là không đúng, nhưng có lòng tin thì trái tim sẽ mở rộng để hiểu và cảm thông, ta sẽ thấy cuộc sống không như ta nghĩ”. “Anh không sai nhưng thật sự em không biết”. Anh cười: “Cứ tin vào một điều gì đó ta sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn”. “Thế có được không anh?”. “Em thử xem”. Thụy dò hỏi: “Anh Minh mà chịu quen một người ở xa hả anh?”. “Chỉ qua mạng thôi. Hình như người ta cũng được lắm, hiền và cảm thông. Nhưng Minh không cần những thứ ấy, nó sống thực dụng. Anh nghe nhiều khi nó cười cợt về người đó. Cuộc sống là thế nhưng anh vẫn tin”. “Em không hiểu. Minh đùa những khi rảnh rỗi nhưng người ta không nghĩ vậy. Có lẽ là cô đơn mà cũng có lẽ là Minh biết nói. Còn anh thì không, nhưng anh thật lòng”. Thụy cảm thấy nghèn nghẹn, có cảm tưởng như mình vừa đánh mất điều gì đó quan trọng lắm. Thụy lảng chuyện khác: “Chiều Hà Nội đẹp anh nhỉ?”. “Nhưng buồn, đúng không?”. “Chỉ với anh và em thôi. Cả hai cùng cười. Anh Cường bâng quơ: “Sao anh không gặp em sớm hơn nhỉ?”. “Bây giờ có muộn đâu”. Anh quay lại, Thụy vội lảng tránh ánh mắt, muốn hỏi về Minh nhưng lại thôi. Có lẽ bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Quen nhìn đời bằng màu hồng để giờ phải thất vọng. Thụy biết nhưng không thể làm khác. Thụy vốn là vậy mà. Tự mình xót xa cho chính mình.
Thằng Hòa bạn Thụy đã nói: “Tình cảm qua email làm gì có. Mày đúng là hoang tưởng”. Thụy muốn mọi người thấy họ sai. Vì Thụy cảm nhận những lời Minh nói là những lời tâm sự từ trái tim, gần gũi, ấm áp và chân tình. Nhận email Minh, Thụy vui lắm, Thụy đọc nhiều lần và tự mỉm cười. Đó là niềm vui mà Thụy có được. Nhà Thụy nghèo, phải chạy gạo từng bữa. Minh bảo: “Tương lai phía trước phải tự mình làm chủ, không thể tin vào cái trò may rủi của đồng xu như Thụy vẫn thường làm. Chính mình làm nên số phận chứ chẳng có ông trời nào cho mình số phận cả. Nếu hiện tại ta không có niềm tin thì tương lai chỉ là con số 0”. Minh khẳng định điều đó. Thụy im lặng. Mỗi người một cảnh và đâu phải lúc nào cũng công bằng. Minh rớt đại học, anh có thể chơi một năm, chờ kỳ thi sau. Nhưng với Thụy, đang học đại học vì không có tiền phải nghỉ học. Nhìn vào gia đình, Thụy hiểu quyết định của mình là đúng. Bố, qua hai cuộc chiến tranh, tóc trên đầu đã bạc trắng gần hết. Hằng ngày vẫn cặm cụi cọc vé số trên tay. Mẹ chạy chợ. Nhiều khi ra đường Thụy chỉ cúi đầu đếm bước. Có lẽ Thụy biết mình chỉ nên nhìn xuống để thấy mình có những điều tốt. Mà điều tốt nhất Thụy nhìn thấy là sự yêu thương của gia đình. Chỉ một lần ngẩng nhìn, Thụy đã gặp Minh. Ngày biết Thụy nghỉ học vì không có tiền đóng học phí, mẹ khóc. Bố nói với Thụy: “Ba đã cố gắng, nhưng biết sao hơn. Ba mong con hiểu”. Khi Thụy nói với Minh về mình. Minh nói anh cũng vươn lên từ đói khổ và bây giờ anh đã thành công. Thụy đưa tay chặn ngực nén tiếng thở dài. Nhưng bây giờ thì Thụy hiểu đó là cần câu và mình là con mồi.
Những ngày còn lại Thụy tránh gặp Minh. Vài lần uống cà phê cùng anh Cường, nghe anh nói về cuộc sống, những điều tốt, tình người và sự yêu thương, Thụy tự trách mình sao lúc trước im lặng. Anh Cường nói với Thụy: “Hạnh phúc của cuộc đời chỉ là một que diêm, chúng làm nên ngọn lửa với người này, nhưng với người khác chỉ lóe lên khoảnh khắc rồi tắt ngấm”. Hình như Thụy đã có cái nhìn khác về cuộc sống, về những điều quanh mình. Bởi Hạnh phúc là cái ta đang có chứ không phải là cái mà ta đạt được.
Chị, anh Cường và Minh tiễn Thụy ra ga. Tàu hụ từng còi dài, mọi người lên tàu. Chị ôm Thụy: “Chị sẽ vào Qui Nhơn và Thụy dẫn chị đi trên con đường Trần Phú nha”. “Thụy sao?” – Anh Cường hỏi lại: “Em xin lỗi, Hòa là bạn em. Bye”. Thụy bước đi. Minh gọi giật lại: “Khánh Thụy là em?”. Thụy quay lại. “Thôi anh à, hãy là kỷ niệm”. Anh Cường cướp lời: “Em là người Minh gửi mail?”. Minh lôi trong balô cuốn sách: “Có phải…”. Thụy mím môi: “Chỉ là lời hứa anh à”. Và quay lưng bước đi. Minh vội chụp tay Thụy: “Hãy nói với anh một điều gì. Anh xin em”. Thụy nhìn sâu vào mắt Minh và chợt hiểu Thụy không còn là trò chơi của Minh nữa. Em xin lỗi và rút tay ra khỏi tay Minh. Cuốn sách Cho em yêu thêm lần nữa rơi xuống đất. Tàu chuyển bánh, xa dần. Thụy thò đầu ra cửa sổ, bóng Minh mờ dần, cuốn sách dưới chân Minh gió thổi, lật từng trang lào xào.
NGUYỄN NGỌC THỤY KHANH
(TP.HCM)
Áo Trắng số 15 ra ngày 15/08/2012 hiện đã có mặt tại các sạp báo. Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này. |
Source: Báo Tuổi Trẻ