TTCT – Quán cà phê vỉa hè nằm góc phố. Buổi sáng chủ nhật anh thường đến ngồi nhâm nhi. Chẳng phải cà phê có mùi vị đặc biệt, chỉ vì tại đây có một cây phượng tỏa bóng, với những chiếc lá nhỏ li ti bay đầy trước mặt và chỗ ngồi yên tĩnh, ít người để nhìn phố xá người qua kẻ lại.
Những viên bi dưới gốc phượng già
Cả dãy vỉa hè đều đã lát gạch. Cây phượng đã lâu năm, thân to lớn nên rễ vồng cao lên khỏi lề đường, những nhánh rễ lớn ăn vào tận hiên nhà vô tình tạo ra một khoảng đất trống xung quanh gốc.
Minh họa: Đỗ Trung Quân |
Lần nào cũng thế, một đám trẻ nhỏ chừng 7, 8 tuổi tranh thủ ngày nghỉ chụm lại chơi bi trên vuông đất bé tí ấy. Chúng khoét lỗ rồi thay nhau bắn bi rất hào hứng, vô tư. Khuôn mặt đứa nào cũng căng thẳng đến buồn cười. Nhìn áo quần là biết đám trẻ con nhà nghèo. Nhà nghèo nên thời buổi này mà còn chơi bi. Giờ này, lứa cùng tuổi chúng chắc được cha mẹ đưa đi chơi, ăn sáng hay ở công viên. Còn không thì ngồi vui đùa với mấy trò chơi điện tử rồi…
Dễ chừng lâu lắm mới gặp lại hình ảnh này, những khuôn mặt hí hửng, nao nức theo những viên bi lăn tròn. Bà chủ quán sợ đám trẻ con làm ồn nên vội đuổi chúng đi. Đám trẻ bỏ đi một lúc, đợi khi bà chủ quay lưng vào chúng lại tranh thủ chơi tiếp. Chơi gấp gáp, vội vã trong cái thế đợi người ta đuổi đi. Bà chủ đuổi đi đuổi lại vẫn không ngăn được bọn trẻ với niềm vui khiêm tốn của ngày nghỉ cuối tuần.
Chừng như thấy anh nãy giờ vẫn ngồi theo dõi, bà chủ quán vừa đuổi vừa quay lại phân bua: “Bây giờ hết đất trống rồi, cả con phố mà chỉ còn khoảng đất dưới gốc phượng này nên ngày nghỉ bọn trẻ xúm lại. Rõ khổ”. Dãy vỉa hè người ta trồng nhiều cây, nhưng nhìn kỹ chẳng thấy gốc cây nào có rễ trồi lên lề đường, hèn chi tụi nhóc vẫn cứ quay về gốc phượng già.
Bây giờ phố xá nhà cửa người ta chia lô, xây nhà ống liền kề nên đúng là kiếm một khoảnh đất nền thật không phải dễ. Mà không phải chỉ có chơi bắn bi, nếu không muốn nói hầu như tất cả trò chơi của trẻ nhỏ ngày xưa đều gắn với đất cả. Nhảy dây, đánh đáo, cò cò, ô ăn quan, đá bóng, đuổi bắt, ù mọi…
Trò chơi vợ chồng với những vòng hoa ngũ sắc, làm nhà dưới những vòm cây óng vàng dây tơ hồng, những cánh diều thả trên triền đê, trên những cánh đồng lộng gió đều gắn bó với đất. Đất mẹ ấm áp, đong đưa với những trò chơi khó thể nào quên, neo đậu xốn xang trong tâm khảm những khi ngồi một mình giữa chốn phù hoa xa lạ.
Mà có phải vì gắn với đất nên những đứa trẻ ngày xưa lớn lên đi xa luôn nhớ về mùi đất quê ấy. Và biết đâu, nụm nịm trong những trò chơi là bước khởi đầu cho một thứ tình cảm có tên là tình yêu đất nước…
Đám trẻ nhỏ bên gốc phượng già lần nữa bị đuổi đi, mang theo những viên bi trong trẻo, lơ thơ lất thất như một đám tàn binh trông mới lạc lõng làm sao. Bỗng dưng lại thấy thương cảm, một miếng đất dành cho bọn trẻ chơi bắn bi giữa một khu phố đã bêtông hóa hết rồi khó mà tìm thấy được.
Trên vuông đất trống ấy, bây giờ đã lấm tấm những lá phượng vàng nhỏ xíu vừa rụng xuống, hờ hững vô tâm.
HỒ SĨ BÌNH
TTCT cảm ơn các bạn: Trần Văn Hùng, Nam Hà, Ngọc Hóa, Nguyễn Kim Thủy, Nguyễn Thị Kim Quyên,… đã gửi bài viết cho mục Nhật ký thành phố. Mọi thư từ, bài vở cộng tác mục này xin gửi: tuoitrecuoituan@tuoitre.com.vn, mục Nhật ký thành phố. |
Source: Báo Tuổi Trẻ