Gần nửa năm trời, ngày nào tôi cũng chơi như vậy trừ những hôm mất điện hay hết tiền, chứ nếu đi dạy thêm tôi cũng vội vàng để về cho đủ đội. Kỷ lục của chúng tôi là 32h đồng hồ ngồi liền trong quán, ăn bánh mỳ và uống trà đá, vệ sinh tại quán luôn. (Dũng)>Nghiện game, chồng tôi vô trách nhiệm với gia đình
Từ: dung duong tuan
Đã gửi: 08 Tháng Tám 2011 2:03 SA
Chào bạn Thi!
Tôi là một kỹ sư xây dựng đã đi làm được 3 năm và bây giờ cũng sắp xong chương trình cao học. Mọi việc diễn ra khi tôi học năm thứ 4, chuẩn bị ra trường thì xóm trọ tôi có một nhóm bạn mới chuyển đến, họ học cao đẳng Bách Khoa từ Quảng Ninh lên Hà Nội để làm đồ án tốt nghiệp. Bắt đầu từ đây tôi sa ngã vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng.
Ban đầu khi bị nhóm bạn rủ rê tôi nhất quyết không đi chơi cùng nhưng sau những lời mời mọc lẫn khích bác, tự ái nổi lên, tôi và mấy bạn trong xóm cũng đi theo. Lịch trình là 19-20h tối cả nhóm ra quán, sớm thì 23h về, sau 23h thì phải ngồi lại cả đêm vì quán đóng cửa tránh công an phường. Sáng hôm sau khoảng 7h cả nhóm về, mặt mũi đứa nào cũng hốc hác như con nghiện.
Tất cả rủ nhau đi ăn sáng, hôm thì cái bánh mỳ, hôm cốc chè đỗ đen, có hôm không ăn, về nhà lăn ra ngủ tới chiều và tất nhiên là không đi học. Buổi chiều dậy đi chợ nấu cơm ăn cả nhóm với nhau rồi đi ngủ tiếp, 19h lại chuẩn bị lên đường. Cứ như thế ngày này qua ngày khác, việc này kéo dài gần nửa năm. Mỗi buổi như vậy thường mỗi đứa hết gần 30 nghìn.
May tôi cũng đi dạy thêm và gia đình chu cấp cũng đầy đủ, thấy tôi gầy nên bố mẹ xót con, cho tiền thường xuyên mà không ngờ thằng con không chịu ăn uống, chỉ đốt hết tiền vào đế chế. Có thời điểm tôi chỉ có 45 kg, bố mẹ tôi từng cãi vã vì chuyện này vì xót con, lại cho thêm tiền, giục đi khám bệnh xem có làm sao không. Thậm chí bố tôi còn cho rằng học ĐH Xây dựng vất vả nên gầy yếu. Bố tôi bảo: “Thôi học hành vất vả thì từ từ thôi con, muộn vài năm cũng không sao con ạ”.
Xin nói thêm về “sự nghiệp đế chế” của nhóm tôi: Gần nửa năm trời, ngày nào tôi cũng chơi như vậy trừ những hôm mất điện hay hết tiền, chứ nếu đi dạy thêm tôi cũng vội vàng để về cho đủ đội. Kỷ lục của chúng tôi là 32h đồng hồ ngồi liền trong quán, ăn bánh mỳ và uống trà đá, vệ sinh tại quán luôn.
Tối hôm đó mưa tầm tã người yêu tôi đi xe máy hơn 15 km từ Cổ Nhuế lên thăm tôi ở Hoàng Mai, mang theo bánh và sữa để tôi bồi dưỡng, nhưng gọi điện thì tôi không nghe, cũng không biết tôi ngồi quán nào nên không gặp được lại đi về. Nhiều khi sau mỗi cuộc chơi nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến người yêu tôi cũng áy náy lắm nhưng mỗi khi đến giờ là quên hết ngay.
Học hành thì trễ nải, hơn chục môn học lại và bị cấm thi quá nửa, có những môn chuyên ngành bị trượt nên tôi chậm một năm học. May sao “cuộc vui nào cũng có lúc tàn”, nhóm kia làm xong đồ án ở lại thêm mấy tháng tìm việc rồi đi làm xa Hà Nội cả, thế là tan rã. Ngẫm ra cũng buồn nhưng tôi lại cảm thấy may mắn. Từ đó trở đi tôi cảm thấy hối lỗi và mặc dù thỉnh thoảng vẫn chơi nhưng tôi chăm chỉ học hành, trả nợ môn học và cuối cùng đã hoàn thành đồ án tốt nghiệp tương đối tốt.
Hiện tại khi gửi những lời tâm sự này, tôi sắp có bằng thạc sĩ, chỗ làm cũng tạm ổn và tăng hơn 10 kg so với thời sinh viên. Người yêu tôi cũng vừa ra trường, đã được nhận làm giảng viên tại một trường đại học dân lập, dự định 2 năm nữa chúng tôi sẽ cưới.
Nhưng giờ tôi vẫn chơi đế chế, nó là một niềm đam mê mà chỉ có ai chơi thì mới hiểu, tôi sẽ chơi đến khi không còn chơi được nữa thì thôi. Tôi vẫn thường xuyên theo dõi mọi trận giao hữu đế chế trên mạng.
Có lúc tôi nói đùa với người yêu rằng: “Sau này anh già, không còn đam mê gì nữa anh sẽ sắm một bộ máy tính thật ngon và sẽ chết trên bàn phím với đế chế. Anh sẽ dạy con mình đánh đế chế khi nó bắt đầu biết chơi điện tử”. Người yêu tôi nói đùa: “Được rồi, sau này em làm tất anh chỉ việc chơi thôi”. Nhưng tôi và người yêu đều hiểu tôi sẽ không chơi như trước đây.
Trên đây là những dòng tâm sự của tôi, bây giờ mặc dù chưa có gì trong tay nhưng tôi cũng tạm hài lòng với bản thân và cố gắng kiếm tiền để sau con tôi sinh ra sẽ có được những thứ tốt nhất có thể. Bạn nên tìm hiểu nguyên nhân sao chồng bạn lại ham chơi đến vậy, do đam mê trò này hay do chán cái gì đó mà chơi. Nghĩ lại tôi chơi cũng chỉ vì 2 nguyên nhân này, vì ngoài đế chế tôi không chơi trò gì hết, hiện giờ tôi chơi thể thao nhiều hơn điện tử rồi.
Tôi xin có vài lời khuyên như sau với bạn Thi:
Thứ nhất, điện tử nó cũng gây nghiện và gây hại ghê gớm, tàn phá sức khỏe khủng khiếp. Bạn không thể một lúc bắt chồng bỏ ngay được, cũng không nên nặng lời vì sẽ chạm tự ái của chồng, nên khuyên bảo từ từ. Cách hay nhất là khổ nhục kế, bạn nên tỏ ra đáng thương, cái này phải thật khéo. Người con trai nào mà chả muốn che chở cho phụ nữ.
Thứ hai, bằng cách nào đó hãy làm cho chồng bạn chơi một số môn thể thao có thể mang tính ganh đua thì tốt, vừa để rèn sức khỏe và lôi kéo, giảm bớt thời gian chơi đế chế của chồng bạn.
Thứ ba, tạo công ăn việc làm thêm cho chồng bạn thật bận bịu. Một số người thấy hạnh phúc khi bận rộn hoặc chí ít là không có thời gian mà chơi nữa. Hãy cho bà ngoại về một thời gian.
Thứ tư, cách này hơi khó, đó là làm cho chồng bạn chán trò này. Có thể tìm cho chồng bạn đối thủ thật mạnh để chồng bạn thua suốt. Hoặc hiện nay trò này có những bản hack rất khủng khiếp, làm cho rất nhiều người chán trò này, bạn nhờ vài người chơi qua mạng với chồng bạn và họ sử dụng phần mềm này, như thế chồng bạn sẽ chán ngay. Việc này phải nhờ người biết chơi mới được.
Thứ năm, nhờ ai đó can thiệp vào hệ thống Internet để làm lag mạng hay đang chơi thì mất mạng, cái này cũng làm chồng bạn nhanh chán. Nhưng cẩn thận không có lại ra quán thì phiền hơn đấy.
Chúc bạn thành công!
Source: Báo VNExpress