Đây là lần đầu tiên nữ ca sĩ “Búp bê” giới thiệu những hình ảnh độc và câu chuyện về thời thơ ấu của mình đến bạn đọc.
>>Thanh Thảo đón Noel sớm tại châu Âu
>>Thanh Thảo chưa từng hối hận vì yêu Bình Minh
Một buổi sáng thức dậy, tôi mở cửa sổ phòng và nhìn ra bên ngoài. Trời đang có một chút mưa xuân, mưa không nặng hạt nhưng cũng đủ thấm ướt những cành lan đủ màu đang khoe sắc ngoài sân vườn, tôi thấy tâm trạng mình trở nên lãng mạn.
Thanh Thảo lãng mạn ư? Tôi mỉm cười một mình. Những người thân cận tôi nhất thường biết về tôi như một người rất cứng rắn và nam tính. Những đồng nghiệp biết về tôi như một ca sĩ bản lĩnh và giàu chiêu thức. Các fan hâm mộ thích tôi “tắc kè hoa”.Và những người tôi yêu thì nói tôi là người lãng mạn! Vâng, tôi thích nhất khi ai đó biết được tôi là người lãng mạn và nếu có thể, làm những điều lãng mạn dành cho tôi.
Tôi từng “rớt tim” khi một người bạn trai tặng tôi một ổ bánh sinh nhật ba tầng được làm trên cát nơi bờ biển Nha Trang với hoạ tiết trang trí bằng những sợi rong biển và các chú ốc xoắn. Ấn tượng hơn bất cứ món quà có giá trị hiện hữu nào.
Tôi cũng không biết sự lãng mạn của mình bắt đầu từ đâu, nhưng ai đó đã nói rằng bất cứ người nghệ sĩ nào trên đời này cũng có phần lãng mạn và nhạy cảm. Với tôi, tâm hồn lãng mạn và nhạy cảm của mình cũng có thể từ một quá khứ tuổi thơ bình dị như bao cô bé, cậu bé khác sinh ra trong những gia đình lao động bình thường ở các khu phố nghèo quận 3 những năm 80.
Ngày còn bé, tài sản quý nhất trong gia đình tôi là chiếc tivi trắng đen nhỏ xíu. Năm lên bốn tuổi, tôi bị bệnh phổi nặng và phải nhập viện. Bà ngoại tôi đã phải bán đi chiếc tivi để chữa bệnh cho tôi. Mẹ tôi còn bán luôn cả món trang sức duy nhất cùng một ít quần áo mới.
Tôi ý thức rằng mình sinh ra trong một gia đình nghèo sau khi trở về từ bệnh viện và không còn thấy chiếc tivi đen trắng đặt ở chỗ quen thuộc trong phòng khách nữa. Thế nhưng tôi luôn hãnh diện vì tình thương và sự hy sinh mà những người thân dành cho mình. Ông bà, mẹ và cô, cậu của tôi đều là nhà giáo. Được sống trong môi trường sư phạm từ bé nên tôi đã yêu thích nghề giáo viên. Ước mơ thuở bé của tôi là trở thành cô giáo.
Hồi đó, mẹ tôi được trường Mầm Non 14B ở quận 5 (TP.HCM) cấp cho một căn phòng nhỏ để ở tạm trong khuôn viên trường mẫu giáo. Những khi học trò ra về hết, tôi thích lẻn vào lớp học, lấy trộm giáo án để tập làm cô giáo và tưởng tượng ra những chiếc ghế trống bên dưới đang có các học sinh ngồi ngay ngắn, sang sảng đọc bài theo sự chỉ dẫn của tôi! Đó là “trò chơi” tôi yêu thích nhất thuở bé.
Chỉ có điều là gian phòng nhỏ mà mẹ con tôi được ở tạm qua nhiều năm tháng ấy có một ổ gián sinh sống bên ngoài. Mỗi khi đêm xuống, từng đàn gián bay ra kiếm ăn, tôi khiếp sợ hãi hùng. Mỗi khi thấy gián bay, tôi khóc ré lên hoặc nhảy lên bàn ghế để… tránh gián, mà không ngại mọi người xung quanh sẽ cười mình. Tôi rất sợ gián. Cho đến bây giờ vẫn sợ, dù tôi đã đối diện với những thứ còn đáng sợ hơn nhiều.
Nhìn bà và mẹ hằng ngày đi làm vất vả nuôi tôi ăn học, tôi thấy mình cần phải học thật giỏi để mau chóng kiếm được tiền phụ giúp gia đình. Các năm học cấp một và hai, tôi đều là học sinh khá giỏi, luôn là đại diện của trường đi thi học sinh giỏi văn cấp quận, cấp thành phố.
Bài văn đầu tiên tôi viết mang tựa Về quê ngoại dành tặng cho ngoại. Tôi kể lại những gì mà tôi tưởng tượng ra lúc đó vì biết bà ngoại tôi rất yêu phong cảnh đồng quê, không gian thiên nhiên. “Quê ngoại” của tôi lúc đó có vườn cây xanh trĩu quả, ao cá và cả một nhánh sông chảy ngang. Bà ngoại chăm sóc cây cảnh mỗi ngày và dắt tôi ra bờ ao để cho cá ăn.
Bài văn đầu tiên Thanh Thảo viết về bà ngoại. |
Năm 15 tuổi, tôi bắt đầu có được khoản thu nhập đầu tiên khi làm phát thanh viên trên đài phát thanh của quận trong lúc đang học ở trường cấp hai Hồng Bàng (quận 5). Chính tại đài phát thanh, tôi bắt đầu tiếp xúc với âm nhạc.
Vào mỗi cuối tuần, tôi đến trụ sở đài và đọc giới thiệu ca khúc Việt Nam theo yêu cầu thính giả. Tôi bắt đầu thích nghe nhạc và quan tâm đến những ca khúc được phát trên đài. Bằng việc giới thiệu tên nhạc sĩ sáng tác, ca sĩ trình bày cho mỗi ca khúc phát trên làn sóng, tôi hấp thu những kiến thức âm nhạc vỡ lòng.
Dù bà ngoại và mẹ chưa bao giờ bắt phải đi làm kiếm tiền, chỉ mong tôi tập trung học hành thật tốt, nhưng không hiểu sao tôi vẫn thích tự lập và tự lập trong mọi việc từ khi còn bé. Công việc ở đài phát thanh mang đến cho tôi một khoản tiền làm ra từ công sức nhưng tôi vẫn muốn kiếm thêm thu nhập để khỏi phải xin tiền gia đình và cũng để… được ăn quà vặt nhiều hơn.
Tôi đọc trên báo thấy một nhà hàng Nhật Bản ở đường Hàm Nghi (quận 1) tuyển tiếp tân và quyết định đi dự tuyển. Sau khi được nhận vào làm, tôi đã đi làm suốt ba tháng hè và dành dụm đủ số tiền học phí để học thêm ngoại ngữ Anh văn. Tuy nhiên, chính từ nhà hàng Nhật này, tương lai của tôi đã thay đổi hoàn toàn theo hướng mà tôi không bao giờ ngờ tới.
Theo tự truyện Thanh Thảo
Source: Zing