Những vần thơ  gửi lại

TT – Trong một bài viết về Chim Trắng, Thanh Thảo đã viết: “Có thể nói, Chim Trắng thuộc số không nhiều những nhà thơ toàn tòng tự nguyện dâng hiến trọn mình cho thơ, không toan tính, không màng danh lợi và ân thưởng”. Đó là lời nhận xét sâu sắc và chân tình mà Thanh Thảo dành cho người bạn thơ của mình – người mới đây thôi vừa để lại lời chào ngọn gió, nhẹ nhàng mà đầy quyến luyến cõi người…

Những vần thơ  gửi lại

Nhưng Chim Trắng không cô độc. Khi ngồi đọc lại những bài thơ của ông, tôi đã nhớ đến biết bao cuộc đời khác, bao thân phận khác, trước ông, cùng ông, bên ông: Xuân Sách, Chu Hoạch, Trần Vũ Mai, Phạm Phú Hải, Vũ Hữu Định,Thảo Phương, Nguyễn Lương Ngọc… Những bậc tài hoa đã nhận về mình bao buồn khổ, dằn vặt, lo âu, để đem cho chúng ta những vần thơ đẹp đẽ, trĩu nặng ân nghĩa với đời, với người. Họ cũng chính là “những nhà thơ toàn tòng tự nguyện dâng hiến trọn mình cho thơ”.

Giữa lúc “Ai cũng như ai bận đón xuân” (Thâm Tâm), xin hãy lắng lại trước những vần thơ họ gửi lại để tỏ lòng ngưỡng vọng, để lòng ta thêm thanh sạch. Mỗi người đọc sẽ có cho riêng mình những cảm nhận, những rung động, bởi lẽ nói như Trần Huyền Trân:

Có những tình thơ như rối tơ

Đời không lời tiếng để cho vừa

Dẫu muôn dòng chữ nghìn trang giấy

Lòng bể làm sao đắp được bờ.

Ý NHI

Xuân Sách (1932 – 2008) Nụ tầm xuân

Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc
Em có chồng rồi anh tiếc lắm thay
(Ca dao)

Làm gì có hoa nở ra xanh biếc
Cái nụ tầm xuân trong câu ca dao
Ấy là bởi lòng người hối tiếc
Nên nhìn hoa cũng thay đổi sắc màu

Em lấy chồng rồi thì anh lấy vợ
Điều đơn giản thế mà nghĩ không ra
Nhưng khốn nỗi tình đời rắc rối
Và trái tim vẫn cứ mù lòa

Nếu trời cứ xanh và hoa cứ đỏ
Anh yêu em thì nên vợ nên chồng
Không có buồn thì vui không có nữa
Các nhà thơ gác bút chạy lông bông

Nụ tầm xuân cứ nở ra xanh biếc
Cho chúng ta một chút ngậm ngùi
Em có chồng rồi thì em vẫn tiếc
Như biết bao luyến tiếc có trong đời.

Nguyễn Lương Ngọc (1958 – 2001) Buổi sớm

Buổi sớm tôi đưa con tới nhà trẻ
Trên đường, nhiều cái nhìn dịu dàng
Nhiều đôi môi tươi lắm
Ánh mai làm họ sáng trong
Hay họ làm ánh mai lan mãi
Những bước chân nhẹ nhõm

Buổi sớm tôi và con dung dăng dung dẻ
Nhiều người nhìn mỉm cười
Nhiều người nhìn nghĩ ngợi

Buổi sớm tôi và con tay trong tay
Chợt thấy đôi người tay không lỏng lẻo
Vô tình nắm chặt như sợ rơi gì
Vô tình rũ khẽ như muốn bỏ gì
Bên con cha hồn nhiên và tự tin
Cả khi cây và người thảy đều không bóng.

Trần Vũ Mai  (1944 – 1991) Giữa ngày, hồ Tây

Không biết hoàng hôn hay ban mai
Lẫn lộn ánh rộng cùng ánh dài
Em ở bên phải hay bên trái
Sau lưng ghế ngồi cây cùng cây

Những cây hồi nhỏ nay thành lớn
Anh bé tẹo thôi giờ tay chai
Em có bé không? Chắc không nhỉ
Lẫn lộn nửa ngày vào cả ngày

Chiều đã chiều về rồi thật đấy
Vàng rực phía bờ vườn nhà em
Em vừa nói hay sóng vỗ
Anh thì dấu đi làm ra quên

Mệt nhọc cũng giấu khổ cũng giấu
Huy hoàng nắng rộ hồ đầy
Bàn tay nắm chặt một cái kẹo
Anh tặng em hay cả bàn tay

Cả đôi bàn tay hai cái kẹo
Cây đa Nhật Tân khói ngây hồn
Vì yêu yêu quá anh phải nói
Nghẹn ngùng thầm lặng cũng giấu luôn

Không yêu sao được anh biết lắm
Sóng sóng lẫn vào em nói lên
Gió của lá cây đan ta nhẹ
Tóc bay sang Hà Nội đại ngàn

Bay sang bay tận hồ Trúc Bạch
Thôi ta về đi về đi em
Anh có riêng em cuộc đời nữa
Ngày mai sang nhà thăm mẹ anh.

Vũ Hữu Định (1942 – 1981) Ngày xuân ở quán

Con gái ngày xuân như mới tắm
Buổi mai sương ướt cỏ hoa ngời
Lòng đá chợt mềm chao rất nhẹ
Nhớ mình vừa vượt tuổi ba mươi

Năm nay ăn tết cùng ông quán
Mồng một đời cay miếng mứt gừng
Chén rượu ngày xuân sao đắng miệng
Giang hồ nghe cũng đã đau lưng

Vẫn đi như một anh hành khất
Đuối sức nhưng quê đâu mà về
Ta sống một đời mây nhuốm bệnh
Bồng bềnh sầu đụn màu nhiêu khê

Sáng nay nghe pháo ran ngoài phố
Ngòi pháo đời ta cũng cháy ngầm
Thấy gái xuân tươi lòng cũng thẹn
Chuồn chuồn xếp cánh đậu bâng khuâng.

Chu Hoạch (1941 – 2007) Một ngày

Đưa em ra bến xong anh vòng về quán nước
Ở đấy – với năm xu – anh được thở dài
Mà ngắm những đốm Hè nồng nựcNhấp nháy hiện màu nhấp nháy đổi thay

Ngồi hết cái năm xu cũng là kịp vào ngày lao động
Với một chiếc xô tay anh tụt xuống cống ngầm
Thành phố đi trên đầu anh không tiếng vọng
Trừ tiếng thở của mình trầm, chậm, có hồi âm…

Ở đầu cống đằng kia cách hai trăm thước
Người thợ cống lâu năm rủ anh vào cuộc chuyện trò
Và trong cõi âm u nửa bùn nửa nước
Mỗi tiếng thì thầm cũng trở nên to

Cả hai đã nói gì trong âm u bùn nước ấy
Khi thì nói đến những cô gái đã đến với đời mình để lại ra đi
Khi thì nói về khẩu súng, về con dao, về hòn đá đợi chồng,về lòng con sông chảy
Về những mùi vị bất ngờ được nếm ở trong mơ khi thức dậy chẳng còn gì…

Nhưng nhiều nhất là nói về những người đi trên phố
Những người đi ôtô những người đi bộ ngược chiều nhau
Những người vội vàng những người hớn hở
Và những người đi im lặng lẫn màu…

Chim Trắng (1938 – 2011) Hành lang vắng

Hành lang vắng ấy
Chiều đang dậy thì
Nhành quỳnh chưa nụ
Hoang dã một giò lan

Em mang chi rừng cho tôi nhớ lá
Cất chi tiếng cười cho tôi nhớ xanh xao
Ta đã xuyên qua hai mươi mùa xuân
(Bây giờ em vẫn thế)

Chớp nhoáng
Pháo giao thừa
Có một lần quỳnh hoa sắp nở
Đêm len lén chờ

Nhớ một lần em
Năm quỳnh không hoa
Mười giờ đêm – châm trà
Mười giờ đêm – thức nhớ

Và quên
Bây giờ có gì để nói
Như một hoài niệm
Cũng là rừng và dấu chân ta

Với hành lang ấy
Có điều gì để nói
Khi đôi chân mỏi nhừ
Trái tim tan rã

Cũng là câu hỏi
Của một thời
Lặng lẽ một hành lang
Bây giờ nắng vẫn không reo

Huyền thoại chưa khúc ca ngày cũ?
Cảm ơn một chút rừng trong mùa xuân này
Khi em sắp vào tuổi năm mươi
Cảm ơn chút “nhỏ Sài Gòn” mùa xuân ấy

Khi em bước vào tuổi mười tám
Cảm ơn quà tặng!
Nhân danh em
Xin đem treo trước cửa Thu mình.

Thảo Phương (1949 – 2008) Dòng sông

Dòng sông không trong không đục
Dòng sông không bến không bờ
Dòng sông không dừng một phút
Thuyền tôi chuếnh choáng tỉnh say

Dòng sông đang chảy lên trời
Dòng sông đang tuôn từ đất
Những vì sao xa có thật
Và tôi cũng thật –

Và tôi…!

Thuyền trôi không người chèo lái
Tim tôi vụng dại đưa đường
Ngoài tôi vô hình lực hút
Trò chơi tạo hóa khôn lường…

Dòng sông – dòng đời mê mải
Tôi cười tôi khóc thơ ngây
Tin vào con tim vụng dại
Chuếnh choáng – nào… sông!

Ta say…

Source: Báo Tuổi Trẻ

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.