Trái tim tôi và anh đã không còn cùng nhịp đập

Tôi cảm thấy khó khăn khi phải quên anh, tôi đã không thể giữ nổi những gì tôi từng có, vì thế tôi sẽ tập quên. Tôi phải cố gắng quên anh thôi. Tình yêu không như một trò chơi, không quan trọng ai là người thắng cuộc, hay ai là kẻ thua cuộc, bởi vậy tôi chọn cách chấp nhận sự thật. (Linh)

Từ: Bảo Linh 090309
Đã gửi: 16 Tháng Tư 2011 3:00 SA

Tôi lấy chồng theo mong muốn của bố mẹ, nhà chồng là một gia đình căn bản và tôi có một cậu con trai kháu khỉnh, vậy mà tôi lại không thấy mình hạnh phúc. Tôi không tìm thấy niềm vui trong chính gia đình nhỏ bé của mình, nhiều khi tôi tự hỏi hạnh phúc là gì? Sao tôi không biết thế nào là hạnh phúc, hạnh phúc là thứ gì đó thật xa vời với tôi.

Cho đến khi tôi gặp anh, một người đàn ông đã có vợ làm cùng cơ quan. Tôi và anh đã yêu nhau như điều vốn dĩ sẽ xảy ra khi hai người đều có tình cảm. Tình yêu của anh dành cho tôi cũng bình dị và mộc mạc như chính con người của anh vậy. Những ngày tháng yêu anh là những ngày tôi được trải qua mọi cung bậc của cuộc sống, từ cảm giác vui buồn, hạnh phúc đến ghen tuông và hờn giận.

Với tôi, anh như một mối tình đầu với bao sự thanh khiết nhất của cuộc đời, mọi niềm tin mọi hy vọng tôi gửi trọn nơi anh. Tôi yêu anh đến ngạt thở, và tưởng chừng cả thế giới này đều có thể phản bội tôi nhưng riêng anh thì không. Tôi đã tin, thật sự đã tin là vậy.

Anh đã dần rời xa tôi sau một năm rưỡi gắn bó không một lý do, không một lời giải thích, anh nói anh làm điều đó vì anh quá yêu tôi và anh muốn tốt cho tôi. Tôi bàng hoàng, hẫng hụt, tôi đã tìm đủ mọi cách để gặp anh, để biết lý do là gì nhưng anh lạnh lùng vô tình chà đạp lên trái tim tôi. Tôi không thể tin và không thể chấp nhận sự thật đó. Tôi tự hỏi hàng trăm hàng nghìn lần tại sao anh lại như vậy, rồi tôi lại tự trả lời trong tuyệt vọng.

Trước đây tôi cứ nghĩ mình là một cô gái mạnh mẽ, dù có phải gánh chịu một nỗi đau như thế nào về tình cảm thì tôi cũng sẽ vững vàng vượt qua. Vậy mà không phải thế, tôi đã suy sụp hoàn toàn, tôi đã gào khóc đến khản cổ, đã chờ đợi đến mỏi mòn, đã cầu xin trong vô vọng. Nhiều lần tôi lái xe trên đường mà tôi không biết đi đâu về đâu, tôi lái xe một cách vô thức và nước mắt thì cứ chảy dài, chảy mãi không thôi.

Tôi cũng đã có ý định muốn tự tử để không phải gánh chịu nỗi đau quá lớn này nhưng mỗi khi nhìn đứa con tội nghiệp của mình sẽ sống sao nếu không có mẹ, tôi lại không làm được. Tôi rơi vào trạng thái tinh thần hoảng loạn, không làm chủ được bản thân, bỏ mặc chồng và con để chạy theo tìm hiểu lý do tại sao anh bỏ rơi tôi.

Giờ đây tôi và chồng đang làm thủ tục để hoàn tất việc ly hôn, nhưng sao trong tôi không cảm thấy mất mát, không cảm thấy tiếc nuối về gia đình ấy, tôi chỉ thấy mình có lỗi và thương con, tôi luôn nhớ đến anh, anh luôn hiện hữu trong cuộc sống của tôi.

Tôi vẫn luôn hy vọng và chờ đợi một ngày anh quay về bên tôi, yêu thương và quan tâm tôi như ngày nào. Tôi cứ đợi mãi, đợi mãi. Đã nhiều lần quyết tâm chấp nhận sự ra đi của anh và cũng nhiều lần khấp khởi chờ đợi và hy vọng anh sẽ quay về. Người ta thường bảo rằng: “Nơi đâu có sự chờ đợi thì nơi đó có sự trở về của những bến bờ hạnh phúc” và tôi luôn tin sẽ như vậy.

7 tháng kể từ ngày anh rời xa tôi, cuộc đời tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi mất tất cả, mất anh, mất gia đình, mất lòng tự trọng và danh dự, còn anh vẫn hàng ngày xuất hiện trước tôi vui vẻ và hạnh phúc. Tôi vẫn luôn dõi theo sự hạnh phúc của gia đình anh với nỗi uất hận và ghen tỵ, mỗi hạnh phúc của anh như từng mũi kim đâm vào tim và vào từng thớ thịt của tôi vậy. Tôi đau khổ, cùng quẫn và cố vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Đến hôm nay tôi vô tình biết được rằng lý do anh rời xa tôi là vì nếu anh vẫn tiếp tục yêu tôi thì sẽ bị nhiều người đàm tiếu và ảnh hưởng đến sự nghiệp thăng tiến của anh sắp tới. Lại một lần nữa tôi chơi vơi như đứng giữa ngã ba đường, không biết tin vào đâu. Cuộc sống làm người ta thay đổi, đôi khi không thể sống đúng với chính mình, nhưng với người mình yêu thương ta nên sống thật.

Lý do đấy có phải là thật không? 7 tháng qua tôi luôn dằn vặt mình, tôi đã luôn ân hận vì thói đỏng đảnh ham chơi của mình đã nhiều lần khiến anh mệt mỏi. Tôi ân hận vì đã nhiều lần ghen tuông với khoảng trời riêng của anh với người phụ nữ khác. Đã bao lần tôi ghen tuông với hạnh phúc đó của người phụ nữ kia, đã bao lần tôi dằn vặt bản thân vì sự ích kỷ, nhỏ nhen của chính bản thân mình, đã bao lần tôi tin rằng, trái tim anh đã thuộc về tôi, mãi mãi là của riêng tôi.

Chưa bao giờ tôi thấy tâm trạng của mình lại chênh vênh như thế này. Một cảm giác thật khó diễn tả với bao nhiêu cảm xúc xen lẫn. Đằng sau tất cả những cảm xúc ấy là nỗi đau giằng xé trong tâm hồn của người con gái yếu đuối trong tôi. Giá như ngày ấy, anh nói rõ lý do với những quyết định của mình. Giá như tôi cũng mạnh mẽ để buông anh tay ra khi anh đã nhìn thẳng vào mắt tôi và nói rằng anh không còn yêu tôi nữa.

Và, giá như tôi đừng nặng lòng yêu thương anh đến thế, thì có lẽ sự ra đi của anh sẽ không làm tôi đau khổ như bây giờ. Nhưng cuộc đời có ai hiểu được chữ ngờ, phải không anh? Huống gì, tình yêu của chúng mình cũng mong manh như chiếc lá thu cuối mùa, lặng lẽ, mỏng manh và yếu ớt đến vô cùng.

Tôi có nên tin vào lý do đó, tôi có nên tin như từng tin anh rất yêu tôi? Lý do này thật khó chấp nhận nhưng cũng chính vì khó chấp nhận nên anh mới không thể nói với tôi. Tôi hiểu rằng đàn ông luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, và tôi cũng từng đọc ở đâu đó rằng một người đàn ông khôn ngoan thì tình yêu đối với họ chỉ chiếm 10% trong cuộc đời, 40% dành cho gia đình và 50% còn lại dành cho sự nghiệp. Tôi chỉ chiếm 10% trong cuộc đời của anh nên có vứt bỏ tôi cũng không ảnh hưởng gì.

Giờ đây tôi sẽ phải học cách để anh ra đi, tôi sẽ không níu kéo điều gì cả, những kỷ niệm đẹp hay tất cả những lưu nhớ về anh. Chúng ta buông tay nhau để sống cho riêng mình, sống cuộc sống không có nhau. Lần cuối cùng, chắc chắn đấy, vì tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ làm tất cả điều đó với một chút lòng tự trọng của riêng tôi.

Tôi phải học cả cách hết yêu anh, thật sự, tôi cảm thấy khó khăn khi phải quên anh, tôi đã không thể giữ nổi những gì tôi từng có, vì thế tôi sẽ tập quên. Tôi phải cố gắng quên anh thôi. Tình yêu không như một trò chơi, không quan trọng ai là người thắng cuộc, hay ai là kẻ thua cuộc, bởi vậy tôi chọn cách chấp nhận sự thật. Không phải là tôi đầu hàng với số phận, mà là tôi thấy trái tim tôi và anh không cùng một nhịp đập. Và điều quan trọng là anh không còn cần tôi đi tiếp trên quãng đường còn lại nữa.

Mong sao anh hãy thật hạnh phúc và toại nguyện với sự lựa chọn của mình. Cảm ơn anh, cảm ơn người con trai tôi yêu thương trong suốt những năm tháng qua đã cho tôi biết cảm giác của tình yêu đích thực. Hạnh phúc, ngọt ngào, đắng cay, lạnh lùng, tàn nhẫn, tất cả những cung bậc của cảm xúc ấy tôi muốn gửi trả lại cho anh, cho năm tháng với những kỷ niệm ngọt ngào ngày hai đứa còn ở bên nhau.

Tạm biệt anh, tạm biệt những giọt nước mắt tôi đã khóc vì anh, tạm biệt những sự ân cần, nhẹ nhàng, sự yêu thương, chăm sóc của anh. Tôi sẽ tự tay tô vẽ cho mình một cuộc sống mới. Dù cuộc sống không còn màu hồng như tôi đã từng mơ ước, nhưng tôi tin mình có đủ bản lĩnh và mạnh mẽ để tự lo cho cuộc sống vốn dĩ rất đơn điệu và nhạt nhòa của mình.

*Bạn có thể ghi lại lời nhắn yêu thương bằng file âm thanh và gửi đến Tamsu@VnExpress.net.

Source: Báo VNExpress

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.