Nhiều bạn đọc cùng “cảnh ngộ” với khánh hàng mất xe tại My Way

(Dân trí)- Trong số hàng nghìn ý kiến của bạn đọc gửi về Dân trí chia sẻ nỗi buồn, sự bức xúc với khách hàng mất xe tại nhà hàng My Way, có không ít trường hợp đã từng là nạn nhân của các vụ mất trộm xe tương tự. >> Sự chua xót của một nhân chứng với vụ mất xe ở nhà hàng My Way >> Khách hàng khởi kiện Công ty cổ phần My Way Hospitality >> Vụ mất xe máy tại nhà hàng My Way: Ý kiến của luật sư

Một đối tượng trộm cắp xe máy  bị bắt cùng tang vật tại Bình Dương.

 Phạm Anh Tuấn (fattuan@gmail.com):

Xin chia sẻ với nạn nhân và chia sẻ với chính mình. Tôi cũng đã từng gặp trường hợp, không giống các anh về sự vụ nhưng hoàn toàn tương đồng về bản chất. Đó là khi tôi mời khách đi ăn ở một nhà hàng trên phố Trần Duy Hưng. Đang ngồi ăn, ông bạn tôi phát hiện ra 1 con… bọ trong món “chân giò muối” và cầm ngay máy ảnh quay lại.

Các bạn biết tôi xấu hổ đến mức như thế nào rồi chứ?! Sau đó tôi có yêu cầu Nhà hàng giải thích, họ nói: Nhà hàng rất xin lỗi và xin… không tính tiền món này!!! Trời ạ. Anh bạn tôi có nói: Cái chúng tôi cần không phải là tiền, chúng tôi vào đây ăn uống với phí dịch vụ rất cao tại sao lại phải ăn món… có bọ. Tôi là nhà báo, nếu việc này lên báo chí thì các chị còn kinh doanh được nữa không??? Sau đó, chị quản lý giải thích gọn lỏn: Chúng tôi sẽ không tính tiền món đó, còn tùy các anh.

Thế đấy, và rồi chính sự vô tâm của khách hàng chúng ta và sự vô lương tâm của nhà hàng, đến nay nhà hàng trên vẫn tồn tại và vẫn đông khách. Tôi rất muốn có vụ kiện này của anh Toàn với My Way, họ thật quá lố!

Đoàn Đắc Vùng (doandacvung2003@gmail.com):

Các bạn có Comment ở đây hầu hết đã từng bị mất xe hoặc người thân các bạn bị mất xe. Năm 2005 tôi cũng đã từng bị mất xe, lúc đó cái xe Wave là cả 1 tài sản lớn khi tôi mới ra trường. Tôi bị mất ở 1 cửa hàng Internet trong ngõ 75 đường Giải Phóng, sau khi mất chủ của hàng biết và nói ráo hoảnh với tôi 1 câu: “Cửa hàng không nhận trong xe của khách, khách tự bảo quản”.

Sau khi mất xe tôi rút ra một điều cho mình là phải cân thận hơn, trộm cắp là ở ngay quanh mình đấy, phải để xe có người trông coi và phải khóa cả cổ, càng xe vào nữa (Lấy vé xe và xem vé xe đã ghi đúng số trên vé chưa, đề phòng nhân viên trông xe còn ghi sai số trên vé nữa). Chúc các bạn lái xe an toàn và giữ được xe của mình.

Minh Quang (minhquang83@gmail.com):

Tôi cũng từng mất con SH ở My Way chỗ đó năm ngoái, hơn năm rồi mà mỗi lần đi uống cà phê là lại thấy đau nhói. Mong các anh làm rõ trách nhiệm của My Way chứ không thể để họ mãi làm theo cách của họ được, pháp luật ở đâu chứ. Tẩy chay My Way và tẩy chay các nhà hàng giữ xe không vé!

Công Lý (giangbwl@gmail.com):

Các bác là nhà báo thì còn dễ dàng hơn khi nói lên bức xúc của mình, chứ em bị mất của chỉ biết tin công lý ở mấy anh công an điều tra, đến đó trình báo rồi mà vẫn không tìm thấy đồ thì coi như mất. Mất của ai chẳng xót, nhưng “công lý” không xuất hiện thì đành tự an ủi “…thôi thì của đi thay người”. Mà không chỉ có em tự an ủi mình đâu, các anh công an cũng an ủi em như vậy (?!?).

Trong khi em cũng có bằng chứng về người ăn trộm, địa chỉ của người ăn trộm, có người làm chứng mà các anh ấy đâu có điều tra, các anh ấy chỉ đọc lý lịch của kẻ trộm mà đã kết luận: nhân thân người ta tốt, chắc chị hiểu lầm (hóa ra em là người xấu bác ạ đi vu cáo người ta, mà em đảng viên nè, cử nhân luật nè, đang là công chức nè…). Mà anh công an này cũng là cảnh sát điều tra quận Cầu Giấy đó ạ (lúc em bị mất đồ anh ta là công an hình sự phường Dịch vọng). Em cũng định kiện ra tòa về sự vô trách nhiệm của “cán bộ” này, nhưng nói thật em vẫn quý thời gian của mình hơn là bỏ thời gian theo kiện (mà tiền mất tật mang, mệt lắm). Em đọc câu chuyện của bác và hiểu được sự bất bình của bác, em vẫn không tin bác tìm được xe (nếu có kiện) nhưng dù sao sẽ có nhiều người bị mất của như bác (như em) được mọi người chia sẻ cũng đỡ bực mình với sự vô trách nhiệm của những người có thẩm quyền bác ạ. Chúc bác tìm được công lý.

Nguyễn Nga (mepngoc143@yahoo.com):

Gia đình tôi cũng từng bị mất một chiếc xe Wave (Trung quốc) do người làm công cho bố tôi (là cai xây dựng) mượn rồi một đi không trở lại. Hôm sau bố tôi có lên trình báo với công an khu vực. Họ cùng bố tôi lên tận nhà của người đó (đã lẩn trốn). Vài ngày sau bố tôi nhân được thông báo phải đưa cho họ vài triệu thì họ sẽ tìm xe về, trong khi đó trị giá của chiếc xe cũng chỉ 3 – 5triệu. Thế là gia đình tôi quyết định… bỏ cuộc. Thử hỏi vai trò của cơ quan chức năng ở đây là gì?

Thanh Hà (0854030045@bhiu.edu.vn):

Tôi cũng dính nhà hàng Liên Cơ ngay đầu đường Nguyễn Cơ thạch. Hôm đó mấy anh em đi khám và mua sắm xong thì tiện vào đó ăn uống. Anh rể tôi ra ngoài nghe điện thoại mới phát hiện gương lái chiếu hậu của Lexus GX 470 bị tháo. Ngay sau đó chúng tôi gọi nhân viên nhà hàng ra giải quyết nhưng họ phớt lờ và phủi tay luôn.

Sáng hôm sau, anh rể tôi phải ra chợ Giời mua lại gương. Thật sự ức chế nhưng đúng là anh rể tôi nói: Kiện nhau vì cái gương thì buồn cười lắm. Nhưng chẳng lẽ cứ để như thế mãi ? Đúng là các bác phải kiện cho các nhà hàng có trách nhiệm hơn.

Getthamnhung (getthamnhung@gmail.com):

Ở nơi chúng em ở cũng như vậy. Ai mất thì phải chịu thiệt mà thôi. Họ luôn trả lời tại vì lũ ăn trộm xe nó lấy của bạn chứ chúng tôi cũng đã có trách nhiêm cao rồi. Ở nơi chúng em có một trường học Đào Duy Từ, Đồng Hới, thường xuyên mất xe, việc này đã xẩy ra cả mấy năm nay rồi (tính ra cả trên trăm chiếc xe bị mất) mà cho đến hôm nay chẳng có gì thay đổi: học trò cứ bị mất xe, nhà trường cứ đổ lỗi cho học trò không khoá xe, chưa bao giờ nghe thấy nhà trường công bố trách nhiệm, cách thức giải quyết vụ việc.

Nguyên nhân do kẻ cắp, do bảo vệ thiếu trách nhiệm, do nhà trường thiếu biện pháp tích cực hay là do sự cấu kết của kẻ gian trong nội bộ nhà trường với bên ngoài, hay là gì nữa… chẳng khi nào được nhắc dến. Xe cứ bị mất, muôn thuở đỗ lỗi cho học trò, tiền lệ phí gửi xe thu đều đặn, phụ huynh có con đi học mất xe phải căn răng chịu đựng (đâu dám nói gì, nó tế nhị lắm). Bạn thử xem có còn gì để nói nữa không?

Thắng chùa (timbanx88@yahoo.com):

Ở mình chuyện mất xe coi như là mãi mãi không bao giờ tìm lại được, những trường hợp hi hữu nhận lại được cũng vì người ta đã luộc hết đồ tốt rồi bỏ đâu đó thôi chứ cũng cả có ai tìm giúp mình đâu. Khi đi trình báo cũng là 1 mục đích duy nhất đó là chứng tỏ xe mình “mất có trình báo” chứ nói thật chả ai hy vọng tìm lại được.

Vấn đề này nó đến mức tự chúng ta phải chấp nhận 1 cách tự nhiên. Chỉ tới nay, anh Hoàng và bạn của mình là những người dám nói ra và nói thẳng là các anh ấy có học trong người nên nói ra 1 cách mạnh dạn, không như số đông những người bị hại khác, muốn nói muốn kiện cũng chả biết làm hoặc chả dám làm. Hi vọng anh Hoàng và người bạn của mình mang lại được sự công bằng mà từ lâu chúng ta đáng được nhận chứ không phải hiển nhiên chịu đựng như bấy lâu nay.

Kinplayboy (kin_playboy@yahoo.com):

Thực sự bài viết rất hay, sâu sắc… Thế nhưng em đọc xong chỉ muốn hỏi 1 điều: Thực sự bài viết này sẽ đi đến đâu??? có ai đứng ra hành động sau bài viết này hay rồi chúng ta sẽ lại dần cho vào quên lãng, để thi thoảng nhớ lại nói với nhau như câu chuyện cảnh giác giữa đêm khuya??? Chúng ta là người dân mà… thôi, đành cẩn thận thôi chứ theo em nghĩ, tẩy chay như chúng ta cũng chẳng giải quyết vấn đề gì.

Vinhphuc (brian@gmail.com):

Các bạn có tin không, gần ngay nhà tôi ở là nhà một ông là Chủ tịch một thành phố gần sát Hà Nội (trộm xe máy nó không biết đấy là nhà ông ấy), trộm nó vào xơi mất 1 chiếc Jupiter, tối đó mọi người xôn xao chuyện nhà ông chủ tịch mất xe. Sáng hôm sau người ta thấy công an cho xe ô tô chở hẳn chiếc Jupiter ấy đến tận nhà ông chủ tịch cho đỡ vất vả đi lấy và còn kèm theo lời xin lỗi.

Tôi cũng để chiếc Airblale của mình trước cửa, trộm nó mượn không thèm hỏi, đến công an trình báo thì bắt ngồi như hỏi cung, hai lần gọi tôi đến “hỏi cung” giống nhau, rồi mất tăm đã 8 tháng rồi mà chẳng thấy “hỏi cung” nữa mà Airblade yêu quý vẫn bặt hơi tăm cá. Đúng là phải làm quan mới vô tư ở nhà mà xe vẫn về đến nơi.

Hieu My (Myhotran@yahoo.com):

Nhà hang My Way ngoài tất cả những gì đã phô bày thì cung cách ứng xử với Thượng đế chỉ là như vậy. Không có đạo đức kinh doanh. Vậy quyền lợi của khách hàng ai đảm bảo. Nhờ cậy đến pháp luật thì nhận được sự thờ ơ đến nhẫn tâm. Liệu ai còn đủ lòng tin vào họ nữa. Bản thân tôi khi thuê mặt bằng kinh doanh tại phường Trung Hòa bị chủ nhà giở trò chiếm giữ tài sản có báo cáo đến CA phưòng Trung Hòa nhưng cũng nhận được sự đùn đẩy trách nhiệm. Rồi sau đó trong 3 ngày tôi bị cướp giật hai vụ tại địa bàn phường Trung hòa khi ra trình báo với CA cũng nhận được sự tiếp nhận chiếu lệ. Thật đáng sợ vì trách nhiệm và năng lực của CA phường Trung Hòa. Họ đang là công bộc của dân đấy các bạn ạ. Rất mong vụ án mất xe của Anh Toàn tìm được sự công bằng của pháp luật.

Lê Anh Quang (le_anh_quang@yahoo.com):

Đọc kỹ công văn của “ông” My Way thì chỉ toàn thấy ông tích cực phối hợp với các đồng chí công an phường, liên tục liên lạc với các đồng chí công an phường để tìm kiếm xe trả lại cho khổ chủ chứ chả thấy ông có trách nhiệm gì với khách hàng của mình, chẳng thấy ông đề cập đến thời hạn để ông có trách nhiệm. Gửi lời khuyên chân tình đến ông chủ công ty quản lý My Way: Uy tín doanh nghiệp rất quan trọng, đừng đánh mất chỉ vì chiếc xe máy, ông cư xử tử tế khách hàng sẽ mang lại cho ông nhiều chiếc xe, ông hành xử thế này thì chỉ có ăn cháo cũng không đủ.

Trương Tất Thành (longthanh6868@gmail.com):

Vợ tôi đi đón con ở trường Lý Thái Tổ nằm trên đường Nguyễn Thị Định, quận Cầu Giấy cũng bị cướp mất một túi sách trong đó có giấy tờ tùy thân và khoảng 60 triệu đồng, đã báo công an phường Trung Hòa, nhưng đến giờ cũng không thấy thông tin phản hồi.

Việt Trinh (lamp@ngt.vn):

Chúng tôi cũng đã từng mở nhà hàng, khách đã từng mất xe SCR ở chỗ chúng tôi. Đền ngay trong vòng 1 tuần. Khách cũng chỉ lấy 75% giá trị vì họ tự tính khấu hao. Cũng buồn nhưng nhẹ nhõm vì giải quyết ổn thỏa hai bên. Quán đến bây giờ vẫn lỗ nặng, nhưng chúng tôi dám chắc là mình đã làm tốt.

Song Vang (hoangha.gfi@gmail.com):

Đọc bài báo trên, tôi thấy đây là là tình trạng chung xảy ra sau khi các vụ mất xe được phát hiện. Ngày 6/4/2011, tôi cũng bị mất một cái xe Air-Blade tại hầm của chung cư 151a Nguyễn Đức Cảnh. Chung cư này có hai bảo vệ ngồi ở của vào và ra, vậy mà xe của tôi vẫn bị bốc hơi không dấu vết. Sau đó tôi cũng phải đi trình báo với CA. nhưng trong suốt 3 tuần kể từ lúc mất, Ban quản trị tòa nhà yêu cầu tôi chờ đợi để thương lượng với Công ty bảo vệ, mà Công ty này thì hẹn mấy lần không thèm đến làm việc. Đến hôm 26/4 họ cử người xuống làm việc với chiêu bài năn nỉ, xin bớt, xin thông cảm…. bạn cứ thử làm phép tính nhẩm, giá trị hiện tại của chiếc Air-blade mới là khoảng 47 triệu đồng, họ chỉ đền cho tôi 25 triệu đồng. Vậy cứ sau một vụ mất xe, người bị hại thiệt mất 22 triệu đồng. Đồng ý với nhà báo là phải làm rõ trách nhiệm của người giữ xe. Nếu không danh sách những người phải chạy theo vụ việc đòi công bằng sẽ dài hơn nữa.

Nhung nguyen (hongnhungdbnd@gmail.com):

Bản thân tôi cũng từng đi ăn ở quán ăn bình thường và cũng mất xe, cũng mất thời gian đi trình báo công an, chỗ tôi mất còn ngay bên cạnh trụ sở công an phường đó. Nhưng số tôi vẫn may mắn là chủ quán ăn cũng tử tế, đã hoà giải và đền bù được 1 nửa giá trị chiếc xe đã mất. Nhưng nghe câu chuyện trên tôi cũng thấy rất bất bình, cái xấu chẳng ai giải quyết được và dần trở thành tiền lệ. Người dân như chúng ta vẫn phải sống hàng ngày và chấp nhận “sống chung với lũ”.

Rất mong vụ việc này các anh sẽ làm đến cùng để sự việc như thế này không trở thành tiền lệ xấu của xã hội. Xã hội của ta là xã hội công bằng văn minh mà. Tôi chưa bao giờ có ý vào My Way, nhưng nghe chuyện này thì chắc chắn không bao giờ tôi vào đó, không phải vì sợ mất xe mà vì ở đó ứng xử văn hoá không tốt thật lòng. Chúc các anh thành công.

Mai Chi (maichiugust@yahoo.com):

Đọc xong bài của anh mà tôi thấy buồn! Tôi cũng mới mất chiếc Sh, mất ngay trong bãi gửi xe của cơ quan tôi công tác, một Trường ĐH được coi là hàng đầu Việt Nam. Buồn vì mất xe thì ít, buồn vì công lý ở đâu, trách nhiệm của các cơ quan ở đâu thì nhiều!

Trang (trangcu2000@gmail.com):

Nhân đọc bài này của nhà báo Hoàng làm cho tôi nhớ lại một lần tiếp bạn bè tại nhà hàng MyWay ở Trung Hòa. Lần đó là lần đầu và cũng là lần cuối tôi vào đó vì thức ăn ở đó quá tệ, cá thì đông lạnh mà nói là cá tươi, đun cả nửa giờ mà bên trong vẫn đỏ và cứng, giá thì quá đắt. Sau lần đó có ai rủ vào My Way tôi đều từ chối và gợi ý đi chỗ khác. Đọc xong bài này mình lại càng muôn mọi người tẩy chay My Way.

Minh (finehorse@yahoo.com):

Chào bạn Hoàng! Đọc câu chuyện của bạn nói về mấy bác công an phường sao giống hoàn cảnh của tôi khi bị mất xe máy đến vậy. Khi tôi bị mất xe máy (năm 2006)đến trình báo công an phường, họ hỏi mấy câu rồi đưa cho một tờ giấy trắng bảo ký vào. Tôi không ký và chỉ để lại số điện thoại. Nhưng từ ngày đó đến nay cũng chẳng thấy ai thông tin gì. Thôi thì của đi thay người.

Thiết nghĩ, mọi người cần góp ý của mình để tạo nên dư luận làm thay đổi cách hành xử của những người mà hàng ngày mình nộp thuế nuôi họ. Tôi chúc cho hai bạn thắng trong vụ kiện này. Để tạo nên những hiệu ứng tốt cho cách hành xử của các cơ sở kinh doanh (doanh nghiệp) và công chức nhà nước có trách nhiệm người dân và khách hàng của mình.

Anh Ngô (ngo_thuy_anh@yahoo.com):

Lần trước bạn mình cũng vì bất cẩn lơ là mà để mất chiếc xe máy của mình nên cũng đi trình báo công an. Anh ấy đang chơi game và chỉ phán cho một câu thế này: “Sao mất rồi mới báo ????”. Bạn mình giận lắm nhưng cũng chẳng thể làm gì và mình thì biết chắc rằng chiếc xe ấy sẽ chẳng bao giờ tìm được với cái cách tiếp dân như thế.

Còn chiếc xe SH của sếp mình cũng bị mất và trình báo công an thì được anh ấy mách nước rằng: “Em sẽ tìm cho anh thằng trộm đó nhưng anh và nó tự thương lượng để chuộc xe về nhé!”. Thật 100%. Nhưng càng buồn hơn khi đem những chuyện này tâm sự cho những người bạn thì chúng bạn cứ cười và bảo mình là người cõi trên mới xuống.

Vũ Văn Tiến (tổng hợp)

 

Source: Báo Dân Trí

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.